Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê đến công ty vì chuyện đi họp lớp.
Cả một ngày dài vì chuyện họp lớp với bạn bè mà lòng không yên cho được, trong lòng rất là lo lắng.
Đợi đến khi tan làm cô ở công ty ngồi thêm một lát rồi mới đi đến nơi tổ chức họp lớp.
Nhưng mà cô cũng không có trực tiếp đi thẳng đến đó mà đi đến trung tâm thương mại gần đó mua một bộ quần áo giản dị để thay.
Dù sao thân phận trước đây của cô cũng là Hứa Thanh Khê, ăn mặc phong cách ngày xưa cũng là điều hiển nhiên.
Vả lại mặc như vầy cũng rất tốt, chỉ sợ các bạn học hỏi đông học hỏi tây làm cô lỡ miệng lỡ lời.
Một tiếng sau cô đến số ba mươi hai Di Hòa Viên.
Cô nhìn nhà hàng mới được trang hoàng lại, không gian cũng rất là lịch sự tao nhã, cái tên mang phong cách văn nghệ ngày xưa, nếu không hiểu rõ ràng thì còn nghĩ rằng đây là một quán trà.
Chỉ thấy trên dòng chữ vàng trên bảng hiệu nền đen – Rừng Trúc Tiểu Trúc.
Vừa bước vào cửa lớn đập vào mắt là một cái hành lang thật là dài, ở giữa còn đào khoét một cái ao, bên trong có hoa sen, có thêm năm ba đàn cá chép bơi lội tung tăng dưới nước.
Mà bốn phía quanh ao nước là một hàng trúc, chúng nó lắc lư theo gió phát ra tiếng động ‘sàn sạt’, trong không gian còn vương vấn mùi thơm của những cây trúc tươi khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái, không thể không tĩnh tâm lại.
Hứa Thanh Khê cũng dần dần buông xuống sự bất an trong lòng, đi theo người phục vụ dẫn đến chỗ ngồi.
Nhìn thấy bàn tiệc đã có không ít người đến.
Đàn ông thì mặc âu phục, còn phụ nữ thì mặc trang phục của Trung Quốc.
Ngoại trừ một số người mặc đồ không quá trang trọng lịch sự thì hầu như trang phục của những người còn lại đều được chăm chút.
Lúc bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh Khê đi vào, mọi người lập tức dừng lại cuộc trò chuyện của mình, cả đám người đều nhiệt tình chào đón người mới đến.
“Hoa khôi của trường đã đến rồi đây này, xem ra là vẫn còn giữ chút mặt mũi cho lớp trưởng của chúng ta.”
“Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp hoa khôi Hứa của chúng ta rất ít khi đến tụ tập với mọi người đó nha.”
“Ôi chao, cậu nói những lời này là không đúng rồi, hoa khôi của trường chúng ta là niềm hy vọng trong mắt thầy cô giáo, làm sao có thời gian để ra ngoài chơi, chỉ sợ chân trước vừa mới đến chân sau đã bị thầy giáo gọi về rồi.”
“Đúng, cậu không nói suýt chút nữa thì tớ quên mất.
Năm lớp mười một, lớp chúng ta vất vả lắm mới có thể tổ chức một chuyến đi chơi mùa xuân, kết quả lúc chuẩn bị khỏi hành thì người dẫn đầu lại gọi hoa khôi Hứa của chúng ta quay về, tớ còn nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của hoa khôi Hứa rất là buồn bực.”
Ngày xưa Hứa Thanh Khê có mối quan hệ tương đối tốt với bạn học trong lớp nên bây giờ mọi người cùng nhau đùa nghịch kể lại những chuyện đã qua rất là vui vẻ.
Một đám người trong thoáng chốc trở thành một đống người, không khí cũng từ từ trở nên hài hòa hơn.
Vốn dĩ thần kinh Hứa Thanh Khê còn đang căng thẳng nhưng vì chủ đề nói chuyện càng lúc càng nhiều, gợi những hồi ức của thời thanh xuân đã qua cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô ngồi ở trên ghế, khóe miệng cong lên nhìn những người bạn học đang nói cười vui vẻ trước mặt.
Đúng lúc này có một cô gái dáng vẻ ngọt ngào đi tới.
“Thanh Khê, đã rất lâu rồi không gặp cậu, thành thật khai báo đi, gần đây có chuyện gì mà sao không liên lạc được với cậu vậy?”
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu rất nhanh đã nhận ra người trước mặt mình là Phạm Kiều An - bạn cùng bàn trước kia của cô.
Lúc trước quan hệ của hai người cũng tốt lắm nhưng sau đó bởi vì mỗi người học ở một trường đại học khác nhau mà tách ra, tuy vậy bọn họ vẫn có kết nối Zalo với nhau.
Nhưng mà từ khi cô tiến vào nhà họ Quân thì mối liên hệ này đã bị cắt đứt.
Thật ra cũng không phải chỉ có mình cô ấy, mà những mối liên hệ khác cũng mất liên lạc.
Cô nghĩ đến đó trong mắt không nhịn được hiện lên ý cười chua xót.
Nhưng rất nhanh cô đã cất đi những sự khác thường trong lòng mình, lấy lại tinh thần cùng ôn chuyện cũ với Kiều An.
“Không có chuyện gì hết, chỉ là mẹ tớ bị bệnh cần người chăm sóc và dưỡng bệnh.”
Cô giấu đi một vài chuyện quan trọng, chỉ nói đơn giản qua loa tình huống cho đối phương biết.
Phạm Kiều An cũng hiểu được, quan tâm hỏi: “Vậy bây giờ sức khỏe của dì thế nào?”
“Đã ổn định hơn trước, việc chữa bệnh cũng đã xong rồi.”
Hứa Thanh Khê cũng không muốn nói nhiều, ngắn gọn đáp lại câu hỏi của người kia.
Phạm Kiều An cũng không nghĩ quá nhiều, ngược lại còn thần thần bí bí dựa sát vào cô nói: “Thanh Khê, cậu đoán thử xem lần này tớ trở về để làm cái gì?”
Hứa Thanh Khê híp mắt nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ không phải về để tham gia họp lớp sao?”
Kiều An lắc đầu: “Không phải vậy, đây cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.”
Hứa Thanh Khê nhíu mày nhìn cô ấy chắm chằm với vẻ mặt khó hiểu.
Kiều An biết cô không thể đoán ra nên cô ấy chủ động tiết lộ bí mật: “Lần này tớ trở về chủ yếu là để tìm việc, về sau tớ sẽ cắm rễ ở cái đất thủ đô này.
Cậu có thấy bất ngờ hay vui mừng không hả?”
Hứa Thanh Khê thật sự thấy rất ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô cũng không có nhiều bạn bè nên việc Kiều An có thể ở lại nơi đây hiển nhiên cô sẽ rất vui mừng.
“Thật sao?”
Cô không dám tin tự mình hỏi xác nhận lại lần nữa.
“Thật đó, tớ có bao giờ lừa gạt cậu chưa? Sau này chúng ta có thể giống như hồi còn đi học vậy, chúng ta có thể cùng nhau đến công ty, cùng nhau đi dạo phố rồi đi xem phim, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất vui rồi.”
Phạm Kiều An càng nói càng hưng phấn lại không biết được những lời vừa rồi của mình giống như một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đầu Hứa Thanh Khê.
Nguyên nhân không phải do cô ấy, với Kiều An cô là Hứa Thanh Khê nhưng ở ngoài kia thân phận của cô là Hứa Thanh Tuệ.
Kiều An nói chuyện nửa ngày mà vẫn không thấy người bên cạnh có phản ứng gì, cô nghiêng đầu nhìn lại mới phát hiện trên mặt Hứa Thanh Khê có gì đó khác thường.
“Thanh Khê, cậu làm sao vậy? Mặt cậu giống như là không được vui lắm.”
Hứa Thanh Khê mím môi nhìn cô ấy.
“Kiều An có thể tớ không có thời gian đi chơi với cậu, tớ… tớ còn phải chăm sóc cho mẹ, ở bên cạnh bà ấy không thể không có ai được.”
Cô lại dùng cái cớ trước đó để che đậy sự thật một lần nữa.
Phạm Kiều An nghe xong những lời này không thể nói là cô ấy không cảm thấy thất vọng.
“Không sao đây, chờ cho dì hết bệnh rồi chúng ta lại hẹn nhau cũng được, để xem hôm nào đó tớ cũng phải đến thăm dì một chút, dù sao trước kia dì cũng làm cho tớ không ít đồ ăn ngon mà.”
Nghe thấy cô ấy đang nói về chuyện trước kia nên Hứa Thanh Khê cũng nhân cơ hội này chuyển chủ đề về ngày xưa.
Hai người nói chuyện một hồi, Kiều An giống như bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó lại thần bí lôi kéo Hứa Thanh Khê hỏi: “Cậu đoán xem nhà hàng chúng ta tụ họp hôm nay là do ai mở?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên, vô thức lắc đầu
Kiều An đang định mở miệng nói cho cô đáp án thì trên đỉnh đầu hai người phát ra một giọng nói vô cùng dễ nghe.
“Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy thanh âm kia lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy một người con trai thân hình cao lớn đứng ở cửa.
Mới ngoài hai mươi thôi mà dáng vẻ có chút phong trần phóng khoáng, cả người toát ra khí chất tao nhã.
Cô nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không cách nào diễn tả được.
Người này không phải ai khác mà chính là Trần Hoài Tâm.
Cũng chính là người mà cô từng thầm thương trộm nhớ….
Chẳng qua sau khi tốt nghiệp một thời gian bọn họ đã không còn gặp nhau nữa.
Vốn dĩ cô đã nghĩ nếu ngày hôm nay có gặp lại người này thì tâm tình ít nhiều gì cũng sẽ có chút chua xót, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược so với dự đoán của cô.
Người thì đã gặp được nhưng cảm giác này thì lại không có, trái lại cô còn cảm thấy rất bình tĩnh.
Thậm chí chỉ thoáng cái, trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của Quân Nhật Đình.
Cũng không biết có phải người kia đã nhận ra được tầm mắt của Hứa Thanh Khê hay không mà Trần Hoài Tâm đang chào hỏi mọi người bỗng nhiên đôi mắt dời đến đặt trên người cô.
“Đã lâu không gặp.”
Anh ta mỉm cười chào hỏi, nụ cười kia làm cho người ta không nhịn được liên tưởng đến cụm từ gió mùa xuân.
Nụ cười trong sáng ấm áp khiến cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy rất thoải mái.
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, bình tình đáp lại: “Đã lâu không gặp.”
Kiều An nhìn thấy hai người thản nhiên chào hỏi nhau, cô ấy cố kéo góc áo của Hứa Thanh Khê lại gần trêu chọc nói: “Này, sao hai người lại khách sáo như vậy, không phải cậu thích cậu ấy hả? Sao tớ lại có cảm giác cậu không có phản ứng gì hết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...