Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ


“Dạ, nếu như lần sau anh ta còn tới tìm em thì em sẽ nói rõ ràng” Dương Tư Noãn gật đầu nói, trong lòng lại nghĩ đến cảnh Vương Kiến Khôn nhìn mình lên xe của anh, chắc là cũng hiểu được như vậy là có ý gì rồi đi.

Ha ha, Dương Tư Noãn, em thật sự quá ngây thơ.

Roch gật gật đầu cười dịu dàng “Vậy là tốt rồi, buổi tối anh mời em ăn cơm” “Không được, hôm nay em hơi mệt nên muốn về nhà nghỉ ngơi sớm” Dương Tư Noãn từ chối nói.

Mình đã cho Roch thêm phiền toái, sao còn không biết xấu hổ để người ta vung tiền ra nữa chứ.

“Ha ha, được rồi, anh đây đưa em về nhà” Roch ôn hoà cười, ông cũng không muốn nài nỉ.

“Dạ” Dương Tư Noãn cảm kích cười, lúc ở cùng Roch cô cảm giác rất thoải mái không hề có áp lực.

Không giống cái tên Mộ Minh Hiên biến thái kia luôn thích bắt buộc người khác, chỉ nghĩ tới anh ta thôi là đủ thấy ghét rồi.

Xùy xùy, làm sao lại nghĩ đến kẻ đáng ghét kia rồi, căn bản anh ta không thể so sánh với Roch được.

Thật sự là không rõ vì sao Roch lại làm bạn với tên đó nữa ? “Anh, cho em xuống ở đây đi” Dương Tư Noãn chỉ vào cửa khi chung cư rồi nói với Roch.

“Được, từ từ thôi” Roch ôn nhu nói, đôi mắt cũng tràn đầy vui vẻ.


“Dạ, anh lái xe cẩn thận, sayonara” Dương Tư Noãn nghiêng đầu, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé nói lời tạm biệt với Roch.

“Ha ha, sayonara” Roch nhìn bộ dáng dí dỏm đáng yêu của cô thì chỉ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Ha ha, trong đầu cũng cười thầm.

Dương Tư Noãn đứng nhìn cho đến khi không thấy bóng xe Rcoh nữa mới đi vào nhà, vừa đi vừa cười tủm tỉm một mình, hắc hắc, cuộc sống thật đúng là hoàn mỹ a ! ~~~launhacac.wordpress.com~~~ “Tin nóng, tin nóng” Dương Tư Noãn đang vùi đầu vào thống kê số liệu thì bị âm thanh đặc biệt của tiểu Bội làm cho cả kinh phải ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang nhìn hướng tiểu Bội.

Những đồng nghiệp khác cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn về tiểu Bội.

Tiểu Bội chứng kiến mình thành công hấp dẫn sự chú ý thì đắc ý cười ha hả, ra vẻ rất thần bí.

“Nói nhanh lên đi” Chị Hạ tức giận trừng mắt liếc tiểu Bội.

Sau khi tiểu Bội nhìn thấy ánh mắt của chị Hạ thì người co rúm lại, hạ giọng nói “Em nói cho mọi người một tin tốt đặc biệt lớn” Chị Hạ gõ một cái lên đầu tiểu Bội, tiểu nha đầu này thật là….

Dương Tư Noãn chứng kiến bộ dạng kinh ngạc của tiểu Bội thì khẽ bật cười.


Tiểu Bội dẹp miệng nói ra “Thật là, có lòng tốt nói cho mọi người biết tin tức tốt, thế mà còn đánh tôi” Lại không cẩn thận tiếp xúc đến ánh mắt của chị Hạ, người khẽ run một cái, liền vội vàng nói ra “Là như thế này, tôi vừa nghe mấy người ở bộ phận hành chính nói chuyện với nhau, hình như hôm nay tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên đến công ty chúng ta khảo sát” Sau khi tiểu Bội nói xong thì đắc ý nhìn những người khác.

Lưu Linh ở một bên chen miệng nói “A, có phải em đang nói đến top mười kim cương vương lão ngũ, đẹp trai vô đối, tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên Mộ Minh Hiên” Tiểu Bội liếc cô ta một cái “Đúng, đúng, chính là anh ta, bằng không chị cho là tập đoàn Đỉnh Thiên có mấy tổng tài hả” Sau khi có được lời khẳng định của Tiểu Bội thì tiếng thét chói tai liền phát ra liên tiếp, những cô gái trong văn phòng tỏ ra rất hào hứng.

Oa, rất hưng phấn a, có thể tận mắt nhìn đến cái người trong truyền thuyết kim cương vương lão ngũ rồi, ngày bình thường chỉ có khả năng nhìn thấy trên TV, tạp chí mà thôi, còn chưa thấy qua người thật ngoài đời a, oa ha ha, quá đã.

Nhưng Dương Tư Noãn thì trong lòng lại “lộp bộp” một tiếng, thật sự là oan gia ngõ hẹp, cô đang tính có nên tìm một lý do để xin nghỉ không đây.

Nhưng mà, nghĩ đến lại thôi, vì sao lại thế chứ, sao mình lại sợ anh ta chứ, hơn nữa, nói không chừng, anh ta đã quên chuyện trước kia rồi cũng nên, những chuyện kia đối với anh ta mà nói thì như lông gà vỏ tỏi thôi.

Dương Tư Noãn cười cười tự giễu, lại cúi đầu bề bộn với công việc.

Còn những đồng nghiệp khác thì hỏi han giúp nhau “Ai, nhìn xem quần áo của tôi đã được chưa ?” “Đầu tóc tôi có lộn xộn không ?” “Son môi của tôi có bị phai đi không ?”….

Dương Tư Noãn nghe tiếng các cô thảo luận thì đành bỏ bút xuống, ngẩng đầu yên lặng nhìn bộ dạng rối ren của các nàng.

Trong lòng thầm than một tiếng : aiz, có mệt hay không a.


Cô lắc lắc đầu, không nhìn các cô ấy nữa, làm việc thôi.

“Các cô đang làm gì đó ?” Âm thanh lạnh buốt của La bình bất chợt vang lên.

Những cô đó khẽ run một cái rồi lập tức cúi đầu về vị trí làm việc của mình.

La Bình lạnh lùng nhìn lướt qua văn phòng, tất cả mọi người đang cúi đầu, trên tay đều đang bận bịu.

Cô ta cười đắc ý rồi sau đó hắng giọng một cái, nghiêm khắc nói “Lập tức sẽ có khách quý đến thăm công ty chúng ta, mọi người đều lo nghiêm túc làm việc cho tôi, không được phép lộn xộn” Cô ta vừa nói vừa hung hăng trừng mắt với đám nam nữ trẻ tuổi, nhìn xem bộ dạng tức giận sau khi hưng phấn của mọi người.

Ánh mắt của cô ta lại dừng trên người Dương Tư Noãn, chậm rãi đi tới.

“Dương Tư Noãn” Cô ta gõ lên mặt bàn Dương Tư Noãn khiến co cô phải ngẩng đầu lên nhìn.

“Lập tức đem mấy thứ hoa hòe loạn thất bát táo này xử lý cho sạch sẽ” La Bình dùng ngón tay chỉ vào mấy bó hoa ở vị trí làm việc của cô, ghe ghét nói “Đặt ở đây để kheo khoang với ai hả ? Thật là không có giáo dưỡng, quá dở hơi rồi, hừ” Dương Tư Noãn cúi đầu, cũng không nói lời nào, chỉ là đứng lên, xoay người nhìn em những bó hoa kia.

Nếu không có La Bình nhắc nhở thì cô đã quên rồi, hoa này đặt ở đây là không thích hợp thật.

La Bình nhìn xem phản ứng của Dương Tư Noãn, lại nói them một tiếng nữa “Động tác nhanh lên” Sau khi nói xong thì hầm hầm quay mặt bỏ đi.

Điền Điền không có ở đây, nếu không đã có nó ra mặt giúp mình rồi, aiz.


Bên kia chị Hạ và những người khác thấy La Bình đi rồi mới vội vàng chạy đến giúp Dương Tư Noãn xử lý những bó hoa kia.

“Tư Noãn, hoa này xử lý thế nào đây ?” Tiểu Bội nhìn hoa rồi quay qua hỏi Dương Tư Noãn.

Nhìn những bó hoa kia, nói thật, vứt đi thì có chút tiếc, không vứt thì La Bình lại chít chít đau cả đầu, trong lòng cô lại nổi lên oán hận Vương Kiến Khôn, thật là, dùng tiền để mua về thứ bỏ đi.

Chị Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói “À, chúng ta tạm đưa bọn nó đến phòng nghỉ đi, sau đó tính sau” “Dạ, chứ giờ biết làm sao đây” Dương Tư Noãn chuyền những bó hoa cho mọi người, chờ Mộ Minh Hiên đi đã rồi tính sau.

Có vài người giúp đỡ nên rất nhanh đã thu dọn xong xuôi, hoa không có nên trong văn phòng có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, Dương Tư Noãn cười cảm ơn chị Hạ và những người khác.

Chị Hạ và những người khác cũng cười ha ha đáp lại.

~~~launhacac.wordpress.com~~~ “Mộ tổng tài, mời” Âm thanh của Lưu Bính Nam từ xa truyền tới.

Không hiểu vì sao trong lòng Dương Tư Noãn lại thấy chùng xuống, cái tên biến thái kia đến đây rồi.

La Bình cũng thay đổi, trên mặt là vẻ cười hiếm có, rất dịu dàng hướng Dương Tư Noãn và những người khác nói “Mọi người nhanh đứng lên nghênh đón Mộ tổng tài” Những người đó hóa đá tại chỗ, MD, con mụ này đổi tính khi nào vậy ? Nhưng mà, chỉ có trong lòng nghĩ như vậy thôi, chứ mọi người vẫn nghe lời đứng dậy, trên mặt của mỗi người đều là hưng phấn, chờ mong, chỉ có Dương Tư Noãn là mặt không có cảm xúc gì.

Nếu như mọi người đều biết bản chất thật của anh ta thì chắc sẽ không còn hưng phấn như vậy nữa đi.

“Mộ tổng tài, bên này là phòng thị trường của công ty chúng tôi” Mộ Minh Hiên và Trần Vũ Phàm theo chỉ dẫn của Lưu Bính Nam đi vào phòng thị trường của Octavia Land, cũng chính là văn phòng của Dương Tư Noãn làm việc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui