Dương Tư Noãn nhẹ nhàng mở to mắt tò mò nhìn Roch hỏi “Chuyện gì ?” Roch khôi hài nói “Từ nay về sau không được gọi tôi là giáo sư Roch, gọi như vậy không khác gì gọi tôi là lão già, gọi tôi là Roch thôi” Dương Tư Noãn lắc đầu nói “Khó mà làm được, nếu gọi như vậy mà bị người khác nghe được thì sẽ cho là không biết lễ phép đó” Roch cố ý nghiến răng nghiến lợi nói “Cô không muốn gọi tức là ngụ ý chê tôi già rồi còn gì, nhất định phải gọi giáo sư Roch mới xứng với tôi thôi sao ?” Chính ông cũng không biết vì sao khi đối mặt với Dương Tư Noãn thì ông cảm giác rất dễ dàng, rất thân thiết, giống như là bạn bè đã quen biết nhiều năm vậy.
Loại cảm giác này nếu như không phải cảm thụ thân thiết thì chắc chắn ông sẽ không tin tưởng, nhưng bây giờ chính mình lại có cảm giác chân thật này.
“Tôi không phải có ý như vậy” Dương Tư Noãn vội vàng khoát tay nói “Ngài không già tí nào cả, làm anh tôi còn được mà” “Làm anh cô ?” Roch nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói “Đúng rồi, nếu không cô gọi tôi là anh đi, như vậy người khác cũng không nói cô không biết lễ phép” “A, cái này không thể được” Dương Tư Noãn lại khoát tay nói.
Tuy cảm giác được Roch rất thân thiết, giống như là bạn bè nhiều năm vậy, nhưng chính mình vẫn còn có chừng mực.
Cô có chút sợ hãi nói “Thân phận ngài như vậy nên tôi không xứng gọi ngài là anh” “Hử ?” Mặt Roch trầm xuống, thật lòng nói “Lần sau tôi không cho phép cô nói như vậy, ai nói cô không xứng với tôi, nếu như tôi có một em gái như cô thì tôi đấy sống cả đời không uổng” Dương Tư Noãn yên lặng nhìn Roch, cô bị lời nói của Roch làm cho kinh hãi.
Cô không nghĩ tới Roch lại coi trọng cô như thế, nếu như cô thật có thể có một người anh như ông thì cả đời này cũng không có gì hối hận hết.
Dương Tư Noãn nghẹn ngào gọi một tiếng “Anh” “Noãn nhi” Roch cũng có chút xúc động, không nghĩ tới hôm nay sẽ có kết quả như vậy.
Tuy trong lòng không muốn dừng tại đây, nhưng như bây giờ mà nói là đã quá thỏa mãn rồi.
Bây giờ Dương Tư Noãn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi, người mình sùng bái nhất lại thành anh của mình, hơn nữa còn là một người đẹp trai, tài hoa hơn người nữa chứ, ha ha… Roch và Dương Tư Noãn nhìn nhau cười.
Noãn nhi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.
~~~launhacac.wordpress.com~~~ Ngày hôm sau Dương Tư Noãn vừa đến công ty thì lập tức một đống đồng nghiệp nhiều chuyện đều xông tới, mỗi người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô.
“Này, mọi người làm sao vậy ?” Dương Tư Noãn bất an nói, ánh mắt của những người này đều không có thiện ý a.
“Hừ hừ, nha đầu giỏi đóng kịch” Chị Hạ nhe răng cười nói “Nhanh thành thật khai ra cho chị, phú ông đẹp trai ngày hôm qua là ai ?” “Phú ông đẹp trai ?” Dương Tư Noãn nghe không hiểu.
“Không nên dấu diếm bọn chị, sự việc lúc tan ca ngày hôm qua bọn chị đều nhìn thấy hết rồi” Chị Hạ dùng ngón tay chỉ những đồng nghiệp khác, tiểu Bội và những người khác đều gật đầu, trong mắt đều ánh lên tia sáng khác thường, còn trên mặt là biểu lộ hâm mộ, đặc biệt tiểu Bội chỉ kém không chảy nước miếng nữa thôi.
Bây giờ Dương Tư Noãn đã biết mấy người này nói đến là Roch rồi, ha ha.
Gì chứ, phú ông đẹp trai, nếu anh biết được kiểu xưng hô này thì không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ ? Ha ha.
Dương Tư Noãn cười ha ha nói “A, mấy người nói anh ấy rất đúng nha” “Nói mau, rót cuộc anh ta là ai ? Có quan hệ gì với em ?” Đám người kia xem ra không có câu trả lời thoả đáng thì sẽ không buông tha cho cô rồi.
“Anh ấy là…” Dương Tư Noãn cố ý dừng lại một chút, sau đó kéo dài giọng ra nói “Anh của em” “Anh của em ?” Tiểu Bội the thé giọng nói, nhưng lại kịp phản ứng lại “Không đúng, cậu làm gì có anh trai ? Nói láo” “Hử ?” Chị Hạ và vài người khác bắn ánh mắt sắc bén về phía Dương Tư Noãn.
“Đúng là vậy, em vốn không có anh trai, nhưng bây giờ thì có rồi, ngày hôm qua vừa mới nhận anh xong” Dương Tư Noãn lắc lắc mái tóc ngắn của mình, quăng cho mấy người kia một ánh mắt kiều mị.
“Thật hay giả ?” Chị Hạ và những người khác bán tính bán nghi “Nha đầu nhà cô sao lại có phúc khí như vậy chứ ?” Dương Tư Noãn ra vẻ thần bí nói “Đương nhiên là thật rồi, còn nữa, nói cho các chị biết nữa này” Quả nhiên mấy cô nghiêng tai nghe, Dương Tư Noãn nhỏ giọng nói “Anh của em có sự nghiệp, giàu có, ngày hôm qua mấy người cũng nhìn thấy rồi đó, quan trọng nhất là bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân” Dương Tư Noãn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘độc thân’, sau đó con mắt toan tính vô ý nhìn qua tiểu Bội và những người không có bạn trai một cái.
Lập tức tiểu Bội và những người khác tươi cười nhìn Dương Tư Noãn “Tư Noãn, bình thường chúng ta vẫn rất tốt với nhau, có thể hay không khi nào đó…giới thiệu anh của em cho bọn chị làm quen một chút, để mọi người kết bạn với nhau !” “Được, sau này có cơ hội em sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen” Dương Tư Noãn cười hì hì, tâm tình cực kỳ tốt.
Oa, có Roch làm anh thật là quá có phong cách đi, hắc hắc.
“Thật nha, thật tốt quá, thật tốt quá” Tiểu Bội và các cô khác hưng phấn vô cùng, trong mắt còn lấp lánh ánh sao.
Dương Tư Noãn cười đuổi mấy cô “Được rồi, nhanh trở về vị trí đi, nếu không lát nữa sẽ bị mắng đó” Sau đó chị Hạ và những người khác trở về vị trí làm việc của mình.
“Hử, Điền Điền đâu ?” Dương Tư Noãn nhìn xung quanh một lượt cũng không phát hiện hình bóng của Điền Điền.
Nha đầu kia, Dương Tư Noãn chỉ lắc lắc đầu.
Đúng lúc này điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem thì đúng là tin nhắn của Điền Điền gửi tới, nhờ Dương Tư Noãn xin giúp cho cô nghỉ hai ngày, nguyên nhân cụ thể thì chưa nói.
Dương Tư Noãn gửi trả lời tin nhắn hỏi xem nguyên nhân gì, Điền Điền nhắn lại nói : hai ngày nữa sẽ nói cho cậu biết.
Như vậy thì Dương Tư Noãn cũng không nên hỏi lại làm gì.
Rốt cuộc nha đầu kia có chuyện gì không biết ? Dương Tư Noãn đi đến văn phòng của La Bình xin nghỉ thay Điền Điền, sắc mặt La Bình cũng không tốt, nhưng căn bản cô không thèm để ý.
Lúc tan việc cô còn chưa đi ra khỏi công ty thì đã trông thấy Vương Kiến Khôn đứng ở ven đường, nhìn vào công ty của cô.
Da đầu Dương Tư Noãn tê rần, nhớ tới những lần anh ta gửi tặng không ít hoa thì cô không biết nên đối mặt với anh ta thế nào.
Làm sao bây giờ ? Phiền chết, không thể nói không về được nha, cô đảo mắt suy nghĩ một chút, hắc, có rồi.
~~~launhacac.wordpress.com~~~ Trong văn phòng tổng tài khách sạn Hennessy.
Mộ Minh Hiên, Roch và Trần Vũ Phàm, ba người đang ngồi trên ghế salon lớn.
Trần Vũ Phàm nhả một hơi khói nói “Minh Hiên, Lưu Bính Nam đã nhiều lần mời chúng ta đến Octavia Land khảo sát, cậu cảm thấy thế nào ?” “Hừ, lão già chết bầm kia, nhìn thôi cũng thấy ghét rồi” Mộ Minh Hiên cười lạnh nói, nghĩ nghĩ rồi nói “Như vậy đi, khi nào thì cậu bớt thời gian đi xem đây” Trần Vũ Phàm ngạo nghễ liếc anh”Cậu không đi sao ?” Mộ Minh Hiên khinh thường nói “Không đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt nịnh bợ của ông ta” Roch ngồi bên cạnh nhàn nhạt cười, hai người kia nói chắc là công ty của Noãn nhi rồi.
Đột nhiên điện thoại của Roch vang lên, ông lấy ra nhìn xem thì khoé miệng lại cong lên một vòng.
Mộ Minh Hiên và Trần Vũ Phàm liếc nhìn nhau một cái, cả hai người nhìn thái độ của Roch đều có chút hiếu kỳ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...