Suy nghĩ một chút, cậu lại gõ: "Nhưng sợ anh
không đủ tư cách để có thể ký với hai chúng tôi!”
Trong lúc chờ đối phương phản hồi lại, Hoắc
Anh Tuấn cố gắng thư truy tìm địa chỉ của A,
nhưng công nghệ của A thực sự rất cao, với thiết
bị máy tính trong nhà của anh thì không có cách
nào để tìm ra địa chỉ chỉ tiết được cả, chỉ có thể
tìm ra khu vực chung chung.
Nhưng A lại lại không ở cùng khu vực giống
với Tần Sâm kia! Cậu ta là một người khác!
Hai mắt Hoắc Anh Tuấn đỏ bừng, Đường Hoa
Nguyệt này...!Tại sao người phụ này lại không biết
xấu hổ như vậy! Rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu
“Người mình yêu nhất” đây
"Ha ha”
Đường Cận Minh nhìn hai chữ đầy tính giễu
cọt này, đôi mắt tròn xoe của cậu ấy tức giận.
"Sao, anh không phục sao? Lần trước đã định
là hôm nay là ngày khiêu chiến đây, anh không
nhớ sao? Hay là chúng ta bắt đầu lại đi"
Đường Cận Minh liên tiếp quăng qua một số
trang web bị nghi ngờ là thông tin bất hợp pháp:
"Xem xem ai là người có thể lấy được những
trang web này nhanh nhất, đến lúc đó thì sẽ biết
ai là người xứng đáng với KI
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy mình dường như bị
mất lý trí rôi, vậy mà lại bị mấy câu ngây thơ như
này kích động làm cho máu huyết sôi trào.
Được thôi! Hoắc Anh Tuấn cười tức giận, xắn
tay áo lên bắt đầu xông vào cuộc.
Thời gian kéo dài đến nửa đêm.
Nửa đêm bé hai tỉnh dậy, thấy anh trai không
có ở đó, liền sờ soạng cái lêu nhỏ trong phòng
khách, quả nhiên bé lớn đang ôm máy tính, mười
đầu ngón tay gõ lia lịa.
Cậu bé ngồi bên cạnh anh
trai, vừa nhìn qua thì đã biết anh trai đang tranh
đấu với người nào.
Trình độ của cả hai gân như tương đương
nhau, cục diện trận chiến rất bế tắc.
Bé hai vừa xem toàn bộ trận chiến vừa ngáp
dài.
Cậu chớp đôi mắt có một tâng mỏng nước do
buồn ngủ, “Hừ” lạnh một tiếng: “Anh à, thật may là
chú ấy không tham gia cuộc thi xếp hạng hacker,
nếu không thì vị trí số một của anh khó mà đảm
bảo rồi."
Hai giờ sáng, rốt cục Hoắc Anh Tuấn đặt máy
tính xuống, sau đó tự giêu bản thân.
Anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ đụng đến
những thứ như code hay mật mã gì đấy nữa...!
Anh cũng từng rất yêu thích công việc này, anh
cũng đã dành cả tuổi thanh xuân và cả tâm huyết
của mình cho nó.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ đi bước
đầu tiên trên con đường này là do Đường Hoa
Nguyệt truyền cảm hứng, về sau tất cả những
thời khắc anh phấn đấu thì đêu có Đường Hoa
Nguyệt ở bên cạnh anh.
Bất kể là đêm muộn dù
có buồn ngủ, Đường Hoa Nguyệt cũng sẽ đợi anh
làm xong; dù cho vì viết chương trình mà vài lần
anh đã làm lỡ hẹn với cô, cô cũng sẽ mỉm cười dịu
dàng và nói "Uớc mơ là quan trọng nhất"; bất kể
anh gặp phải nút thắt khó khăn nào Đường Hoa
Nguyệt đều không chút buồn phiền mà luôn sẵn
lòng gợi ý đưa ra đề xuất cho anh...!
Lúc trước nếu không có Đường Hoa Nguyệt
thì sẽ không có anh của bây giờ.
Hoắc Anh Tuấn
mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng giống như vậy, nếu
không có Đường Hoa Nguyệt của về sua, anh
cũng không cần phải đi đến bước này.
- ---------------------------.