Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn khuôn mặt của Tần
Dương, người hiện vừa trên bản tin tức tối hôm
qua, cả người anh lập tức sôi sục, lửa giận dâng
trào bao trùm bâu không khí chung quanh.
Anh nhớ rằng cách đây không lâu, trong tin
nhắn K còn thề thốt với anh rằng trong vòng một
tuân anh ta sẽ ra nhập Công ty, nhưng ai ngờ rằng
anh ta lại đi đầu quân cho Công ty khác!
Hoắc Anh Tuấn đem vẻ bộ mặt xanh lét bước
vào văn phòng, kết nối tất cả các sự kiện gần đây
lại với nhau.
Tốt lắm...!Xem ra tin đồn mà La Cơ Vị Y nói
ngày hôm qua là sự thật.
Một Công ty do một nhà quý tộc nước ngoài
đầu tư đột nhiên muốn tham gia vào ngành
game, nếu không phải tên họ Tần kia bị Đường
Hoa Nguyệt xúi giục, thì làm sao có thể năm lần
bảy lượt chống lại anh được?
Vài hôm trước, anh đã thông báo với ban
giám đốc Công ty tin tức rằng anh K sắp gia nhập
GS.
Hôm qua còn được Công ty Tân Á đưa đi đến
xem khoa học kỹ thuật của Tập đoàn Đường
Khuyết, mà hôm nay cô ta đã đem tình nhân đi để
vả mặt anh!
Hoắc Tuấn Anh hít một hơi thật sâu, nhếch
mép cười, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn chằm
chằm La Cơ Vị Y, hỏi từng chữ một: "Hôm qua tôi
yêu cầu anh đi kiểm tra địa chỉ, đúng không?"
Chân La Cơ Vị Y mêm nhũn ra, nhịp tim bị khí
thế chấn động của hắn tăng nhanh: "Tôi xin lỗi
Tổng giám đốc Hoắc...!Cái này, cô ấy, hơi khó tìm,
tôi...!
Hoắc Tuấn Anh dứt khoát nhắm mắt lại,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút-
Đường Hoa Nguyệt tự tin quay lại với Thành
phố Hà Nội, lần này cô trở về tên tuổi và thân
phận hoàn toàn mới, vậy nên cô không sợ bị bất
kỳ ai kiếm tra ra, kể cả Lục Xuyên Mạn.
Trợ lý của Lục Xuyên Mạn cùng La Cơ Vị Y
gần như cùng một lúc đưa thông tin của cô ấy lên.
Không giõng như sự tức giận của Hoäc Anh
Tuấn, Lục Xuyên Mạn thậm chí có thể nói là đọc
xong thì mỉm cười.
Hoa Nguyệt thật lợi hại...!Anh ta cong môi rồi
vuốt ve bức ảnh của Đàm Ngôn
Năm đó, anh ta không đợi Đường Hoa Nguyệt
nên đã cho người của mình kiểm tra tung tích của
Đường Hoa Nguyệt.
Anh ta đi vào từ cửa sau của
nhà kho, khi nó phát nổ, anh ta liêu mạng cứu
Đường Hoa Nguyệt mà muốn đưa cô ra ngoài.
Sao Đường Hoa Nguyệt có thể làm được? Cô
lợi dụng anh ta bị thương nặng đấy ngã anh ta,
trán anh ta đạp mạnh vào cục đá, sau đó cô bỏ
chạy không thèm nhìn lại, vứt bỏ anh ta một mình
ở lê đường.
Lục Xuyên Mạn đưa tay sờ lên vết sẹo trên
trán, nơi đã được vài sợi tóc che khuất, ánh mắt
khiến người khác nhìn vào là sởn tóc gáy, nếu lúc
đó anh ta bị phát hiện chậm thêm chút nữa thì sẽ
chết vì mất máu.
Nhưng ông trời đã để anh ta sống sót, và
cũng để Đường Hoa Nguyệt sống sót...!Điều này
nói rằng, cô nên quay về bên cạnh anh ta.
"Đã điều tra ra cô ấy sống ở đâu chưa?”
"Ô, xin lỗi, Tổng giám đốc Lục, còn chưa..."
- ---------------------------.