Nhưng tiến vào tầm mắt của anh ta, lại là một
khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Hoặc Anh Tuấn đột nhiên buông lỏng tay, cau
mày lui về phía sau một bước...!Tại sao lại không
phải là cô? Rõ ràng anh sẽ không nhận sai người
phụ nữ đói
Người phụ nữ lạ bị anh năm đến đau, kinh
ngạc nhìn anh hầm hầm.
“Anh nhận lầm người rồi đúng không!”
Hoắc Anh Tuấn hít sâu một hơi, nói một câu
xin lỗi.
Cùng lúc cách một bức tường ở lối ra nhà ga
sân bay, Đường Hoa Nguyệt đang gọi điện thoại
cho hai con trai: “Bạn học Khánh, mua một cây
kem sao lại đi lâu như vậy? Xe cũng sắp đến rồi
đó.”
Đường Cận Khánh cầm hai cây kem ốc quế
mới mua tức giận lâm bầm nói: “Vừa rôi gặp phải
một chú ngốc, lỗ mãng đụng rơi cây kem của con,
may mà chú ấy đền bù cho con hai cây”
“Được rồi bé cưng, mẹ đợi con ở cửa số mười
nhé.”
Đường Hoa Nguyệt cúp điện thoại, nhìn thấy
Đường Cận Minh đang che chắn cho Vân Thư ở
phía sau mình với vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ chỉ
sợ bị người ta cướp mất em gái, không khỏi cười
một tiếng, ở trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống
như búp bê đặt lên một nụ hồn.
Hoắc Anh Tuấn mệt mỏi đưa tay day ấn
đường của mình, chuẩn bị đi tới sảnh đến tụ họp
với Tào Văn Thành.
Anh thâm măng mình, hôm nay trường hợp
quan trọng như vậy lại có thể phân tâm vì người
phụ nữ kia...!Thật là đáng chết! Nhưng trong vô
hình, anh luôn cảm thấy lúc này nếu như mình rời
đi như vậy, nhất định sẽ mất đi thứ gì đó quan
trọng.
Hoắc Anh Tuấn tâm thần không yên quay đầu
lại, chỉ thấy vẫn là người phụ nữ mặc vest và quân
đen kia, đang chỉ huy người chuyển hành lý vào
cốp xe, bên cạnh còn có ba bạn nhỏ đễ thương,
một bé trong đó chính là cậu nhóc nghịch ngợm
vừa mới làm bẩn quần anh! Ấn đường của anh
nhảy dựng, người phụ nữ kia đã đưa đứa trẻ lên
xe rồi, cậu nhóc nghịch ngợm hình như có linh
cảm, cũng quay đầu lại nhìn vê bên này, cái liếc
mắt này đối mặt với Hoắc Anh Tuấn.
Đường Cận Khánh banh mặt thè lưỡi, làm mặt
quỷ với Hoắc Anh Tuấn, sau đó nâng cửa kính xe
lên.
Lúc này, hôm nay tất cả nhân viên của tập
đoàn GS được phái tới đón ngài K đều đã tập hợp
cùng một chỗ, thanh thế lớn đi ra ngoài, Tào Văn
Thành ở trước nhất, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn,
vừa hoảng vừa sợ chạy chậm tới, ấp úng mở
miệng: “Tổng giám đốc Hoắc, vừa nhận được tin
tức, chuyển bay của ngài K vừa đã đến rồi...
Chúng tôi chia nhau ở tất cả lối ra, nhưng đều
không ngăn được anh ấy.
Ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn chậm rãi quét
qua trên mặt mọi người ở đây, mỗi người đều xấu
hổ cúi đầu, chỉ sợ tổng giám đốc Hoắc nổi giận
lấy mình ra chém chất.
Mọi việc không thuận lợi, Hoắc Anh Tuấn
cũng không có tâm trạng lãng phí thời gian ở sân
bay nữa: “Hôm nay bỏ đi, nhưng tên K kia, nhất
- ---------------------------.