Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Băng Huyền Thành.

Thành trì lớn nhất trong phạm vi lãnh thổ của Băng Huyền Đế Quốc, mà các đại gia tộc, các thế lực trọng tâm cùng Hoàng Cung Băng Huyền Đế Quốc đều ngự trong Băng Huyền Thành.

Lấy Băng Huyền Thành làm trung tâm, vạn dặm lãnh thổ xung quanh chính là vô số các thế lực lớn nhỏ từ Nhất Cấp đến Lục Cấp cư ngụ, bọn hắn đều là thế lực dưới trướng Băng Huyền Đế Quốc, lấy Băng Huyền Đế Quốc cầm đầu, như thiên lôi sai đâu đánh đó, xem việc có thể gia nhập vào trong Băng Huyền Thành là một loại vinh dự.

Bên trong Băng Huyền Thành, chỉ các Thất cấp thế lực trở lên mới được phép trú ngụ, mà ba thế lực cường đại nhất trong đó không thể nghi ngờ chính là Vũ Gia, Dương Gia cùng Lâm Gia đạt đến Bát Cấp.

Băng Huyền Thành so với Bạch Đế Thành không thua kém chút nào, chỉ là hoàn cảnh thiên nhiên thì hoàn toàn khác biệt.

Tại Băng Huyền Thành, quanh năm gió tuyết ngập trời, cái lạnh luôn luôn tồn tại bên cạnh cuộc sống con người, bất quá cũng vì chính lý do này, mà tu sĩ Băng Hệ Linh Căn tại Băng Huyền Thành chiếm đến tám phần, thiên nhiên Băng giá ưu ái khiến tốc độ tu luyện của Băng hệ tu sĩ nhanh hơn rất nhiều so với địa điểm khác, thậm chí việc tu luyện công pháp vũ kỹ Băng hệ các loại cũng thuận lợi hơn.

Giống với phần lớn các Thành Trì khác, Băng Huyền Thành không cho phép phi hành, Lạc Nam đành phải nhập gia tùy tục, từ rất xa trên không trung đã hạ người rơi xuống…
Đi cạnh hắn, thiếu nữ xinh xắn đáng yêu mặc lấy y phục thị nữ, ánh mắt tràn ngập tưởng niệm nhìn chăm chú Băng Huyền Thành, bàn tay xinh xắn khoác lấy cánh tay Lạc Nam, hết sức thân mật.

“Cô gia, thiếp thật nhớ tiểu thư!” Băng Linh Nhi nỉ non nói ra.

Nàng từ nhỏ đã được Băng Lam Tịch thu nhận, quan hệ giữa hai người không giống chủ tớ, trái lại có phần giống tỷ muội, lúc này xa cách thời gian dài, đương nhiên tưởng niệm vô cùng.

“Rất nhanh các nàng sẽ ở cùng một chỗ!” Lạc Nam cưng chiều vuốt mái tóc ngắn xanh lam của nàng, hắn cũng cảm thấy nhớ xú bà nương kia.

Chúng nữ ngoại trừ các nàng đang bế quan, thì mấy bà vợ còn lại đều theo Liễu Ngọc Thanh về Liễu gia ra mắt, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng nàng dâu, vì biết chuyến đi này của phu quân cũng không nguy hiểm gì, nên chẳng lo lắng gì mấy.

Lạc Nam còn giao hai con Người Đá cho Liễu Thi Cầm mang về Liễu gia trấn thủ, tránh xảy ra trường hợp kẻ thù bất ngờ tập kích như đám Lạc gia lúc trước.

Đương nhiên có một nữ nhân là ngoại lệ, Lạc Nam nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo trên tay, mỉm cười bắt chuyện:
“Mộng Cơ, trước đây nàng từng đến Băng Huyền lần nào chưa?”
Không ai trả lời, hiển nhiên là còn tức giận chuyện lần trước.


“Nàng không nói, lần sau tiếp tục xem phim hay!” Lạc Nam cười tà, khóe môi hết sức xấu xa.

“Hừ, ta đến Băng Huyền làm gì?” Âm thanh lạnh lùng pha lẫn chút tức run nói ra.

Trước đây Đan Mộng Cơ đã đi nhiều nơi để thu thập các loại nguyên liệu luyện đan, kiến thức cũng nhiều, nhưng Băng Huyền Đế Quốc không có thứ nàng cần, chẳng lẽ đến du lịch sao?
Lạc Nam thấy nàng trả lời, hài lòng cười cười, cũng không tiếp tục trêu ghẹo, nắm tay Băng Linh Nhi tiến đến cổng thành.

Mặt đất nơi này phủ lấy một lớp tuyết dày, hai người đi để lại từng dấu chân trên tuyết, bông tuyết tung bay rơi lên tóc Băng Linh Nhi, khiến nàng càng thêm khả ái.

Cổng Băng Huyền Thành cũng không đóng, trái lại người ra người vào hết sức tấp nập, tuy nhiên hai đại môn có quân sĩ canh gác, thực lực người yếu nhất cũng đạt đến Nguyên Anh, tên cầm đầu chắc là tướng quân…tu vi đạt đến Luyện Hư Sơ Kỳ.

“Người đến là ai? Vào thành có mục đích gì?”
Nhìn thấy Lạc Nam cùng Băng Linh Nhi muốn vào thành, một tên quân sĩ òm òm quát nói.

“Ta là Băng Linh Nhi, thiếp thần nha hoàn của Tam công chúa, từ Thánh Linh Học Phủ trở về thăm người!” Băng Linh Nhi nhẹ giọng nói, từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận.

Tại Băng Huyền Thành, bình thường chỉ có người thuộc quản hạt của Đế Quốc được phép ra vào ung dung tự tại, những người từ nơi khác đến phải chứng minh được xuất thân và mục đích, vì thế khi thấy quân lính thủ thành ngăn cản hai người, Băng Linh Nhi cũng không quá mức kinh ngạc.

Bất quá chuyện tiếp theo càng khiến nàng kinh ngạc hơn, chỉ thấy quân lính giả vờ liếc ngang ngọc bài một lát, lạnh lùng quát:
“Tam công chúa từ bao giờ có tín vật như vậy? muốn giả mạo sao? cút đi!”
Băng Linh Nhi lập tức trợn tròn hai mắt, ngọc bài trên tay nàng là lệnh bài đích thân Băng Lam Tịch giao phó, có thể thoải mái ra vào Băng Huyền Thành, vậy mà tên quân lính trước mắt không biết?
“Vị tướng quân này, ta là Băng Linh Nhi, đây là tín vật của Tam công chúa!” Nàng vội vàng hướng về tên Luyện Hư Sơ Kỳ nói ra.

Hiển nhiên cho rằng tên quân lính kia là người mới, không nhận ra tín vật của Tam công chúa, trực tiếp nhờ cấp trên của hắn xác nhận.

Đáng tiếc ngoài dự đoán của nàng, tên tướng quân kia cẩn thận đánh giá ngọc bài một phen, sắc mặt chìm xuống quát lạnh: “To gan, dám giả mạo thị nữ bên cạnh cung chúa, không cút đi ta lập tức bắt người!”
“Các ngươi!” Băng Linh Nhi tức giận, nàng đã sắp không nhịn được muốn động thủ.


Lạc Nam bình tĩnh nắm tay nàng, hắn tiến lên một bước mỉm cười nói: “Các vị thật sự không nhận biết nàng hay cố tình không biết? các vị nhận biết ta chứ?”
Nhìn Lạc Nam ra mặt, tròng mắt tên tướng quân hơi rụt lại rất nhỏ, ngoài mặt hắn lại nghiêm nghị quát: “Các ngươi là ai? Bổn tướng quân vì sao phải nhận thức các ngươi?”
Lạc Nam nghe vậy nhếch miệng, hiện tại hắn cũng không cải trang, đám người này thân là người của Cửu Cấp Thế Lực, nếu ngay cả những chuyện gần đây hắn làm cũng không biết thì thật quá vô lý, có chăng chỉ là giả vờ không biết mà thôi…
“Các vị là người của Lâm gia, hay là người của các Hoàng Tử, Công Chúa nào khác?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.

Chặn đường ở cổng gây khó dễ cho hắn, thủ đoạn cũng quá tầm thường đi…trong lúc nhất thời Lạc Nam âm thầm nghi hoặc.

“Hừ, ngươi nói gì chúng ta không hiểu!” Tướng quân cùng đám quân lính nhất thời thay đổi sắc mặt.

Cảnh tượng xung đột đã khiến rất nhiều người xung quanh chú ý, bất quá khi nhìn thấy diện mạo của Lạc Nam, bọn hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lạc Nam cười cười, trong đan điền các tôn đại đỉnh có dấu hiệu vận chuyển, hắn muốn trước hết tìm đến Lam Tịch giải tỏa nhung nhớ, nhưng nếu có kẻ muốn gây khó dễ, không ngại giết gà dọa khỉ một phen, các ngươi muốn chơi lớn thì ta phụng bồi.

Dù sao lần này đến Băng Huyền cũng không có ý định khiêm tốn làm việc.

Hí hí…
Đúng lúc này, từ trên thiên không bay đến một cái Kiệu xinh đẹp tinh xảo hết sức khang trang, nó được kéo bởi hai con Ngũ Giai Yêu Thú Băng Thiên Mã cao quý, người điểu khiền chúng nó lại là một tỳ nữ khả ái lanh lợi.

Xe ngựa hạ xuống mặt tuyết trắng, kéo theo Cổ Kiệu muốn tiến vào trong thành.

“Tham kiến Ngũ công chúa! Cung nghênh trở về!”
Tên tướng quân và đám thị vệ thấy xe ngựa, nhất thời cung kính nép sát sang hai bên đường, kính cẩn hành lễ nói.

Lạc Nam ánh mắt híp lại, xem ra nhân vật ngồi trong Cổ Kiệu là đối thủ cạnh tranh của em vợ Băng Dũng, Ngũ Công Chúa Băng Phỉ Phỉ đây.

Băng Linh Nhi thấy cổ kiệu của Ngũ công chúa, theo bản năng muốn kêu lên hỗ trợ để được vào thành, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc im miệng, nàng không muốn khiến tiểu thư nhà mình phải thiếu nợ ân tình của người khác, hơn nữa đối phương còn là Ngũ công chúa.


Chỉ là Băng Linh Nhi không mở miệng, không có nghĩa là người khác sẽ không mở miệng, bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm hết sức ôn nhu pha lẫn một tia bất ngờ:
“Ồ, đây không phải Linh Nhi sao?”
Băng Linh Nhi thấy Băng Phỉ Phỉ chỉ đích danh mình, cũng không thể không đứng ra chào hỏi: “Linh Nhi gặp qua Ngũ công chúa!”
“Miễn lễ, Linh Nhi trở về, nói vậy người bên cạnh hẳn là Lạc công tử hả?” Âm thanh ung dung lại từ cổ kiệu truyền ra, dường như Lạc Nam trong mắt nàng cũng là người bình thường như vậy, như vừa mới phát hiện ra hắn như vậy.

Băng Linh Nhi âm thầm hừ lạnh, cô gia của mình hiện tại là tình nhân trong mộng của vô số nữ tử, ngươi có thể không biết sao? còn cố tình hỏi.

Băng Phỉ Phỉ đương nhiên biết, hơn nữa nàng còn thừa hiểu rằng muốn để nam nhân chú ý đến mình, trước hết phải khiến hắn cảm thấy mình không quá xem trọng hắn, đả kích lòng tự tin của hắn, đả kích sự háo thắng của hắn, gợi lên ham muốn chinh phục của hắn.

Vì thế nên từ đầu đến cuối nàng đều không ra khỏi kiệu, phải làm giá một chút.

“Không sai, đây chính là cô gia nhà ta!” Băng Linh Nhi vội vàng nhấn mạnh hai tiếng “cô gia”, như cảnh cáo Băng Phỉ Phỉ.

“Sao hai người không vào thành?” Băng Phỉ Phỉ phớt lờ lời hai tiếng “Cô gia” của nàng, giả vờ ngạc nhiên hỏi thăm.

“Hừ, bọn hắn không cho ta vào!” Băng Linh Nhi hừ lạnh chỉ vào tên tướng quân cùng đám lính.

“Linh Nhi cô nương thứ tội, là chúng ta nhất thời không có mắt nhìn, dù sao tín vật của Tam công chúa quá mức hiếm thấy, mong hai vị đại nhân đại lượng không chấp nhất tiểu nhân!” Tên tướng quân chắp tay hối lỗi nói, bộ dạng hết sức thành tâm.

Lạc Nam từ đầu đến cuối đều im lặng, hắn đang suy đoán mục đích của Băng Phỉ Phỉ là gì.

Hiển nhiên tất cả mọi việc đang diễn ra hoàn toàn là do vị Ngũ công chúa này giở trò quỷ, hắn mới không tin đột nhiên xảy ra chuyện trùng hợp như vậy…tên tướng quân nhận lầm tín vật của Lam Tịch, sau đó Ngũ công chúa lập tức xuất hiện giải vây…nàng muốn gì đây? Chẳng lẽ muốn hắn nợ nàng một ân tình?
“Nếu tất cả đã là hiểu lầm, Linh Nhi cùng Lạc công tử không ngại cùng ta vào thành chứ? trong Kiệu còn đang trống trãi!” Băng Phỉ Phỉ thản nhiên nói, như mời chào bằng hữu vậy, không có chút ý vị khác thường lẫn ở bên trong.

“Không cần Ngũ muội bận tâm, tỷ mang Linh Nhi và nam nhân của mình vào thành là được!”
Đúng lúc này, bầu không khí đã vốn lạnh nay càng thêm lạnh, một vị tiên tử đạp không mà đến, khí tràng cường đại cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng khiến cả đất trời như ảm đảm.

Nữ nhân mái tóc đen tuyền búi cao để lộ cái cổ thon dài gợi cảm, một thân Băng Hoàng Y cao quý ôm sát lấy cơ thể khiến không ít nữ tu sĩ hai bên đường ghen tị…
Ánh mắt nàng to tròn xanh thẳm, mi cong sắt sảo, đôi môi đầy đặn như mật đào, dáng người uyển chuyển thanh cao, đường cong cơ thể chết người, bờ mông vểnh cao, chân trần như ngọc…khiến người khác liên tưởng đến tiên nữ trong tranh.

Lạc Nam hơi thất thần, một hồi không thấy, xú bà nương của hắn lại ngày càng xinh đẹp, lần trước sau khi đem nàng phá thân, Băng Lam Tịch hiện tại đã có sự thành thục nhất định, như mật đào chín mộng sẳn sàng chờ người ngắt lấy, dung nhan lạnh lùng lại như liên hoa trên đỉnh băng sơn…khí chất đối lập thật sự quá mức mãnh liệt.


Trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của đám đông, Băng Lam Tịch nhẹ rơi vào lòng hắn, hai người chăm chú ôm nhau, cảm nhận nhịp tim đập cùng nhịp, bốn mắt nhìn nhau, ngàn vạn nhu tình và muôn điều muốn nói.

“Xú bà nương, nàng lại đẹp hơn rồi…muốn mê chết ta sao?” Lạc Nam thủ thỉ bên tai Băng Lam Tịch.

Băng Lam Tịch mỉm cười ngọt ngào, được nam nhân trong lòng khen ngợi nàng rất mãn nguyện, bất quá hơi nũng nịu nói: “Chỉ là dung nhan thôi sao?”
Lạc Nam giật mình, lúc này mới cảm nhận khí tức bên trong người nàng, nhất thời tự hào: “Đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ rồi?”
Phải biết Băng Lam Tịch không có điều kiện tốt như Linh Giới Châu để tu luyện nhưng lại có thể tiến bộ nhanh như vậy, xem ra công pháp Phạt Thiên Kiếm Pháp hắn tặng thật sự thích hợp với Lam Tịch, bên cạnh đó sự nổ lực của nàng đương nhiên cũng không thể phủ nhận.

“Nàng còn lĩnh ngộ được Kiếm Ý chi cảnh, mặc dù vẫn kém hơn Tần Thiên! Tuy nhiên trong thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, thiên phú dùng Kiếm rất cao” Kim Nhi hiếm thấy tán dương nói.

Lạc Nam trong lòng mừng rỡ như điên, bất quá không biểu hiện ra ngoài, vội vàng truyền âm: “Lĩnh ngộ Kiếm Ý?”
Băng Lam Tịch đắc ý gật đầu, u oán truyền âm đáp lại: “Những khi nhớ chàng thiếp chỉ vùi đầu vào tu luyện, có Tịch Lạc Kiếm làm bạn để vơi bớt tương tư!”
Lạc Nam nghe vậy trong lòng nhất thời tê rần, nhịn không được hôn lên cái trán trơn bóng của nàng một ngụm.

Cảnh tượng này lập tức khiến vô số nam nhân ghen ghét dữ dội, phía xa xa còn có một ánh mắt oán độc dữ tợn nhìn chằm chằm hai người, như không đội trời chung vậy.

Chính là Lâm Khánh của Lâm gia, kẻ tiểu nhân bị Lạc Nam hủy hoại, hiện tại ngay cả Hoàng Kim Bảng cũng không còn trụ được.

Lâm Khánh vốn đơn phương Băng Lam Tịch, lúc này nhìn thấy thần nữ trong lòng như chim sẽ nép vào ngực nam nhân khác, máu huyết sắp trào ra ngoài vì ghen tỵ.

Mà ngồi bên trong kiệu, Băng Phỉ Phỉ cắn cắn đôi môi, kế hoạch bước đầu tiên của nàng đã thất bại, nhưng trong lòng nàng cũng tràn ngập thắc mắc, không biết vì sao Băng Lam Tịch lại đến nhanh như vậy.

Phải biết Cổng thành cách Hoàng Cung rất xa, tình huống nơi này muốn truyền đến đó phải mất một khoảng thời gian nhất định, làm sao Băng Lam Tịch biết Lạc Nam cùng Băng Linh Nhi trở về mà ra đón đây?
Mặc dù Thần Thức của Luyện Hư Kỳ có thể từ Hoàng Cung quét đến Cổng Thành, nhưng nào có chuyện trùng hợp đến mức Lạc Nam vừa mới đến, thần thức của Băng Lam Tịch lại vừa lúc thăm dò hay sao?
“Chẳng lẻ…” Băng Phỉ Phỉ sắc mặt cổ quái, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một đáp án duy nhất.

Đó chính là Băng Lam Tịch vẫn luôn ngóng trông động tĩnh nơi Cửa Thành, Thần Thức luôn đặt tại Cổng Thành, tâm lý sẳn sàng chờ đợi nam nhân của mình tìm đến, vì lẽ đó nên mới phát hiện nhanh như vậy sau đó bay đến.

“Một người cao ngạo như tam tỷ lại si tình đến mức này sao?” Băng Phỉ Phỉ dù đã đoán đúng sự thật nhưng vẫn cảm thấy hết sức khó tin.

Mà có thể khiến Băng Lam Tịch trở nên si mê như vậy…Băng Phỉ Phỉ trong lòng tự hỏi:
“Lạc Nam, sẽ là một người như thế nào đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui