“Sát Phá Lang, đã rất lâu rồi không thấy Minh Ngô vận dụng, nghe đồn ba năm trước khi chỉ là một Luyện Hư Hậu Kỳ, hắn từng dùng Sát Phá Lang đánh bại một tên Luyện Hư Viên Mãn!”
“Không sai, nó là công kích mạnh nhất của Minh Ngô, mỗi khi thi triển có thể tạo thành một con Sát Phá Lang có tu vi cao hơn chính bản thân hắn một bậc, không ngờ hiện tại đánh đi ra chính là Nửa bước hợp thể!”
“Có thể leo lên vị trí như hắn sao có thể đơn giản, trước Sát Phá Lang, chỉ sợ sức phòng ngự kinh khủng của Bá Lực Giao Hoàng cũng không thủ được!”
Nhìn con sói đen kịch gào thét quỷ dị trên không trung, không ít người âm thầm nghị luận, đối với chiêu này của Minh Ngô cũng chẳng phải xa lạ…
Dù sao mỗi loại Vũ Kỹ lợi hại thường có tiếng vang rất lớn trên Tu Chân Giới.
Mà Dị thuộc tính so với Vũ Kỹ càng thêm nổi danh, nhất là Dị Thuộc Tính thuộc sở hữu của tuyệt mỹ giai nhân Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh, Thất Thải Liên Băng.
Lúc này đây, đôi tay Vương Ưng đã bị đóng thành thất thải băng khối, uy lực đến từ Thất Thải Liên Băng thật sự quá lớn, khiến hắn có phần không làm chủ được.
Cắn đầu lưỡi một ngụm để lấy lại tỉnh táo, Vương Ưng bắt đầu thi triển công kích mạnh mẽ…
Chỉ thấy hai bàn tay hắn đối diện với nhau cách một khoảng chừng vài tấc, đặt tại phía trước bụng, trọng tâm cơ thể hạ thấp, chầm chậm tiến hành tụ lực…
Lực lượng khủng bố đến từ Thất Thải Liên Băng thoát khỏi đôi tay hắn, truyền ra giữa hai lòng bàn tay, sau đó chầm chậm xoay tròn, hóa thành một đóa Băng Liên tuyệt mỹ, tinh khiết, óng ánh…xinh đẹp không cách nào để hình dung.
Băng Liên gồm có bảy cánh, mỗi một cánh chính là một loại màu sắc tượng trưng cho một loại Nguyên Tố, có Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ, có Lôi Đình phẫn nộ, có Cuồng Phong thét gào…đương nhiên không thể thiếu Hàn Băng lạnh lẽo.
Mặc dù bảy loại nguyên tố dữ dội không hòa hợp với nhau, trái lại phân biệt rạch ròi nằm ở từng cánh hoa, nhưng cũng đủ khiến không gian xung quanh Vương Ưng không ngừng run rẩy…
Khi Băng Liên hoàn toàn hình thành, cũng là lúc sắc mặt Vương Ưng tái nhợt, khóe môi rỉ máu, linh lực trong cơ thể trống rống…
“Băng Liên Nộ Thế Chưởng!”
Nhìn thấy đóa hoa sen hình thành giữa song thủ của Vương Ưng, sắc mặt Tô Nhan cực kỳ ngưng trọng phun ra mấy chữ…
Mà trong số người quan chiến, không ít người âm thầm hoảng sợ, đây là loại Vũ Kỹ đạt đến tận Linh Cấp Cực Phẩm do vị Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh dựa vào Thất Thải Liên Băng tự mình sáng chế, tên tuổi đã sớm vang danh bốn bể với các chiến tích kinh khủng.
Không ngờ bên trong Ngọc Bội của Vương Ưng ẩn chứa một chiêu như vậy, xét theo một phương diện khác, Vương Ưng đã sử dụng đến ngoại lực…bất quá một chưởng này cũng do đích thân hắn đánh ra, trong lúc nhất thời cũng không tiện nói cái gì.
Trước hai loại thế công khủng bố như vậy, Lạc Nam sẽ chống được sao?
Nghĩ đến đây, vô số ánh mắt hướng về Lạc Nam, muốn xem hắn sẽ dùng cách nào để ứng đối hai loại công kích mang tính hủy diệt.
Khi bọn hắn nhìn thấy tư thế quen thuộc của Lạc Nam, nhất thời thất vọng thở dài.
Hợp Linh Chưởng mặc dù mạnh, tên tuổi cũng đã sớm vang dội Tinh Cầu, nhưng không ai cho rằng nó đủ khả năng đối kháng với Thất Thải Liên Băng cùng Sát Phá Lang.
Chỉ là rất nhanh thôi, sắc mặt cả đám kịch biến…
“Cái này…không, không phải Hợp Linh Chưởng như thường lệ…” Một người ánh mắt độc đáo phát hiện ra vấn đề.
“Lôi Đình, Hỏa Diễm, Thổ, Mộc cùng Thủy…dung hợp cả năm loại thuộc tính?” Một lão quái Hợp Thể Kỳ cường giả đang quan chiến hét ầm lên.
“Lạc Nam không hổ danh Yêu Nghiệt, vậy mà sở hữu năm loại Linh Căn!”
“Năm loại Linh Căn đã có thể xưng có một không hai, nhưng hắn còn muốn dung hợp, trời ạ?”
“Nếu hắn làm được, tên tuổi của Lạc Nam sẽ ghi vào sử sách, lưu truyền thiên cổ!”
“Không hổ danh là đồ đệ đắc giá của Võ Tam Nương tiền bối!”
Trong lúc đám người say sưa nghị luận, cái trán Lạc Nam đã đầy mồ hôi, tại nơi hội tụ giữa hai lòng bàn tay hắn…Chân Thổ, Niết Bàn Linh Thủy, Phệ Thiên Mộc, Đế Diễm cùng hai loại Lôi Đình cẩn thận mà chậm rãi hòa quyện vào nhau…
Trong khoảnh khắc đó, một luồng lực lượng khủng bố lấy Lạc Nam làm trung tâm lan tràn khắp bốn phương tám hướng, đem không gian xung quanh chấn đến vỡ vụn, uy áp ngập trời…
Thân hình Lạc Nam chao đảo, đôi tay rung rẩy kịch liệt vì áp lực, da thịt bong tróc, loáng thoáng để lộ xương cốt bên trong.
Hợp Linh Chưởng tầng thứ hai có thể dung hợp đến tận sáu loại Nguyên Tố, nhưng với trạng thái hiện tại của hắn, dung hợp năm loại đã có phần cố hết sức rồi.
Phải biết trước đó trong Linh Giới Châu, Lạc Nam đã tập luyện chiêu này rất nhiều lần, nhưng số lần thành công rất ít…
Bất quá lúc này đây, hắn không thể không thi triển, bằng không sẽ bại trước hai người Vương Ưng cùng Minh Ngô, đó là điều Lạc Nam không cho phép xảy ra.
Rốt cuộc, một quả cầu năng lượng như sao băng đã được ngưng tụ thành công, không ai biết bên trong sẽ là cổ lực lượng như thế nào…
“Lên!” Minh Ngô sắc mặt nghiêm túc, Ám Linh Bút liên đuồng vũ động…
Sát Phá Lan nhận được chỉ thị, nhất thời hóa thành đầy trời hắc ảnh, giương nanh múa vuốt, uy thế như thượng cổ hung thú cuồng bạo mà đến…
Tốc độ của nó hết sức bá đạo, những nơi đi qua, không gian đều bị sự hung hăng của Sát Phá Lang nghiền nát, tạo thành một khe nứt đen kịch giữa bầu trời, hết sức dữ dội, uy thế của nửa bước Hợp Thể, không thể xem thường…
Mà lúc này, Vương Ưng cũng hít sâu một hơi, khóe môi nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Băng Liên Nộ Thế Chưởng!”
Theo sau đó, ánh mắt hắn khóa chặt thân thể Lạc Nam, đóa Thất Thải Băng Liên trong tay nhẹ nhàng run lên, sau đó chưởng về phía trước, Băng Liên nhẹ nhàng bay ra…
Động tác của Vương Ưng rất chậm, nhưng lại ẩn chứa một cổ hơi thở nguy hiểm vô hình…
So với sự cuồng bạo hung mãnh của Sát Phá Lang thì Băng Liên Nộ Thế Chưởng lại bay là đà trên không trung, nhìn qua không có chút nguy hiểm nào, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất…sau khi xuất hiện trong tầm mắt đám người một lần nữa, đã trực tiếp vượt qua Sát Phá Lang, tiếp cận Lạc Nam trong khoảng cách gần.
“Xuyên thấu không gian?!”
Ánh mắt đám người co rút lại, tốc độ của Băng Liên Nộ Thế Chưởng nhìn như chậm chạp hoa lệ, nhưng lại xuyên qua tầng tầng không gian tiến về phía trước, ảo diệu đến cực điểm…
Ngay cả Nhìn Xuyên Yếu Điểm của Lạc Nam cũng rất khó khăn mới bắt được quỷ tích của nó, Hồn Lực tiêu hao hết sức kinh người.
RỐNG….
Xoẹt…
Sát Phá Lang vươn ra hàm răng nanh sắt nhọn, Ám linh lực che phủ cả bầu trời, như muốn đem Lạc Nam một ngụm nuốt trọn…
Trong hoàn cảnh u ám ấy, Thất Thải Băng Liên lại như ánh sáng duy nhất loe lói trong cõi u minh, lại thần thánh đến mức bất khả xâm phạm…
Một cuồng bạo, một ôn hòa…đều có một mục tiêu duy nhất là hạ gục Lạc Nam.
Áo bào của hắn tung bay, trước ánh mắt ngưng trọng của vô số người, đôi bàn tay rung rẩy rốt cuộc làm ra động tác…
Hợp Linh Chưởng nhẹ nhàng nâng lên, làm ra tư thái tung chưởng…
Phốc…
Lạc Nam lập tức phun ra một ngụm máu, thân thể lung lay, bất quá hắn vẫn cắn răng kiên trì, hai cánh tay máu thịt be bét đẩy mạnh mà ra…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lấy Lạc Nam làm trung tâm, không gian trăm dặm xung quanh cùng lúc băng liệt, Hợp Linh Chưởng ẩn chứa lực lượng hủy diệt bá đạo mà ra…
Những nơi nó đi qua, không gian trống rỗng, ánh sáng và bóng tối trở nên tuyệt diệt, ánh mắt vô số người quan chiến rỉ máu, đau đớn tràn ngập đồng tử…
“Chân Cấp Vũ Kỹ!”
Bên dưới lòng đất Huyết Linh Tông, thông qua một màn sáng đem toàn bộ cảnh tượng trên bầu trời chiếu rọi, Huyết Sứ Giả đứng bật người dậy, Linh Lực bùng phát đem toàn bộ cường giả Huyết Linh Tông đánh bật ra ngoài, cổ họng phún máu…
Cảnh tượng đại chiến trên bầu trời từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt của Huyết Sứ Giả, đối với việc Lạc Nam sở hữu nhiều loại Dị Thuộc Tính đã khiến hắn thèm thuồng, không ngờ hiện tại người này còn sở hữu Chân Cấp Vũ Kỹ…
Hơn nữa đẳng cấp nhất định cực cao, có khả năng là Chân Cấp Thượng Phẩm hoặc hơn thế nữa.
Điều này khiến cho một kẻ luôn tự cao tự đại, không xem hầu hết sinh linh Việt Long Tinh Cầu ra gì như Huyết Sứ Giả cảm thấy đả kích và chấn động…
Phải biết trước đó, khi toàn thể hàng vạn đệ tử Huyết Linh Tông bị ba con Người Đá đồ sát, Huyết Sứ Giả vẫn thản nhiên như không đấy…
“Kẻ đó rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Huyết Sứ Giả âm u như huyết nguyệt, nhìn thân ảnh Lạc Nam trong màn sáng, khàn giọng nói ra.
Huyết Linh Tông Chủ cùng đám trưởng lão chật vật đứng dậy, đối với việc mình phun máu không dám nói nửa lời than thở, cung kính cúi đầu nói:
“Hắn là Lạc Nam, đồ đệ của Võ Tam Nương – một trong các Độ Kiếp Kỳ mạnh nhất Việt Long Tinh Cầu!”
Huyết Sứ Giả nghe vậy ánh mắt lấp lóe, nghe Lạc Nam có thân phận như vậy, hắn chưa dám đứng ra cướp đoạt, nếu kinh động đến Võ Tam Nương, chẳng khác nào nảy sinh phiền phức…
Hít sâu một hơi, nhẫn nhịn tham lam dâng trào, Huyết Sứ Giả trong lòng thầm nghĩ:
“Đợi Kế Hoạch xâm nhập bắt đầu triển khai, kẻ này sẽ là con mồi hàng đầu của ta!”
…
Hợp Linh Chưởng hung hăng càn quấy không cách nào hình dung, phản lực khi thi triển nó khiến bàn chân Lạc Nam trượt dài trên không trung, hai cánh tay chỉ còn lại xương cốt kêu lạch cạch, áo bào trên thân đã triệt để nát bấy…
Phải biết y phục của hắn mặc hiện tại, thấp nhất cũng là Thiên Cấp đấy.
Đối diện Hợp Linh Chưởng lao đến, Sát Phá Lang không cam lòng yếu thế, ánh mắt nó đỏ ngầu đến đáng sợ, toàn bộ Hắc Ám trên bầu trời tụ tập, lực lượng bản thân ngưng tụ hơn bao giờ hết…
Điên cuồng lao đến Hợp Linh Chưởng, muốn đem tia sáng đáng ghét này hủy diệt…
ẦM ẦM ẦM…
Hợp Linh Chưởng va chạm cùng hắc ám Sát Phá Lang, ngũ loại nguyên tố dung hợp gặp Hắc Ám cô động đến cực điểm.
Hợp Linh Chưởng như một máy khoan không ngừng tiến tới, mà Sát Phá Lang lại như một hung thú điên cuồng bất chấp tất cả lao đầu vào máy khoan…
Chỉ thoáng chốc, hắc ám bị chia cắt, thân thể Sát Phá Lang triệt để bị xuyên thấu mà qua, không gian cũng chẳng còn để vỡ vụn, tất cả biến thành hư vô…
Phốc…
“Sao có thể như vậy…” Minh Ngô phun ra một bụng máu, không dám tin tưởng nhìn tình cảnh này.
Sát Phá Lang của hắn đã là nửa bước Hợp Thể, vậy mà không chịu nổi một kích như vậy sao?
Mà lúc này, Băng Liên Nộ Thế Chưởng đã tiếp cận Lạc Nam rất gần…
Một cảm giác nguy hiểm trí mạng xuất hiện trong lòng, Lạc Nam cắn chặt hàm răng, hai cánh tay chỉ còn lại xương cốt thay đổi quỷ đạo, đem Hợp Linh Chưởng bắn thẳng vào đóa Thất Thải Băng Liên…
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Tia hủy diệt của Hợp Linh Chưởng bắn vào hình dạng bé nhỏ tinh xảo của Băng Liên Nộ Thế Chưởng, vậy mà không ai nhường ai, cấp tốc kịch liệt ma sát…
Vài hô hấp sau…
Da đầu Lạc Nam tê dại, xương cốt toàn thân kêu lên lạch cạch, vẫn duy trì tư thế tung chưởng, tia sáng hủy diệt trong tay hắn bắn ra, muốn đem Thất Thải Băng Liên hủy diệt…
Bên trong đan điền hắn, năm tôn Đại Đỉnh vẫn cấp tốc xoay tròn, nhưng Linh Lực lại cung không đủ cầu…
“Chỉ còn một chút!”
Lạc Nam nhếch miệng, hắn cảm giác Hợp Linh Chưởng của mình mạnh hơn, đã sắp đem Băng Liên Nộ Thế Chưởng hóa giải rồi.
Vương Ưng cũng nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt trắng bệch của hắn xuất hiện một tia đắc ý, lẩm bẩm nói:
“Lạc Nam ngươi bại rồi! Băng Liên bạo cho ta!”
Bàn tay hướng lên hư không nắm chặt…
Trong ánh mắt co rút của vô số người, Băng Liên Nộ Thế Chưởng đột ngột xoay tròn dữ dội, phát sáng kinh người, sau đó có dấu hiệu phình to.
“Không!”
Tô Nhan ánh mắt mở lớn, một cảm giác đau nhói dâng lên trong lòng, nàng muốn thả người lao ra…
Yên Nhược Tuyết vội vàng dữ chặt tay Tông chủ, ra hiệu nàng bình tĩnh…
Hoa Ngọc Phượng siết chặt nắm tay, trưởng lão Bách Hoa Tông đồng loạt nín thở.
Trận pháp trên Mộng Tiên Chu toàn lực kích hoạt, đem chúng nữ bảo vệ bên trong.
BÙM…
Lỗ tai toàn bộ người quan chiến xịt máu, thế giới chỉ còn một màu xám đen, không thấy ánh sáng.
Thính giác như không tồn tại, chẳng thể nghe bất cứ âm thanh gì còn lại trong thiên địa…
Thất Thải Băng Liên như hành tinh nổ tung, lại thêm Linh Lực bên trong Hợp Linh Chưởng theo đó bạo tạc…
Toàn bộ Huyết Linh Tông không còn chút cặn, luồng linh lực khủng bố không ngừng thét gào, đem từng tất đất xới tung mà lên…
“Khốn nạn!”
Huyết Sứ Giả thầm mắng một tiếng, óng tay áo vũ động…vô số máu Huyết từ cơ thể hắn bay ra, sau đó kết thành một màn chắn khổng lồ đem không gian dưới lồng đất toàn bộ gia cố…
Thấy vậy, đám người Huyết Linh Tông chủ thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng khắc vừa nảy bọn họ cảm nhận được mùi vị tử vong.
Vương Ưng cùng Minh Ngô mặc dù không đứng gần vụ nổ, vẫn bị chấn đến bay ra ngoài, lục phủ ngũ tạng lộn xộn tùng phèo, vô lực nằm bẹp trên mặt đất…
“Ngươi nếu đem hắn giết chết…lần này chỉ sợ Thiên Sơn Tiên Cảnh gặp đại phiền phức!” Minh Ngô nhìn vụ nổ lớn trên thiên không, âm thầm rùng mình nói ra.
“Ta cũng không ngờ một kích này kinh khủng như vậy!” Vương Ưng gương mặt khó coi, chiêu này là tỷ tỷ hắn cho phòng thân, để đối phó kẻ địch cường đại.
Lần đầu mang ra sử dụng, Vương Ưng không ngờ uy thế của nó vượt xa tưởng tượng của hắn, nếu chẳng may giết chết Lạc Nam, như vậy lửa giận của Võ Tam Nương hạ xuống, toàn bộ Thiên Sơn Tiên Cảnh lâm vào đại họa a…
Dù sao trong trận chiến này, hắn đã mượn nhờ ngoại lực rồi, nếu Võ Tam Nương dựa vào điều này lấy cớ ra tay đồ sát, hậu quả không dám tưởng tượng.
“Nàng sẽ hận chết chúng ta!” Minh Ngô hoàn toàn chán nãn, nghĩ đến sau này mình có thể bị Tô Nhan xem là kẻ thù, nhất thời hối hận không thôi.
“Hy vọng hắn còn một hơi thở đi!” Vương Ưng tự an ủi bản thân.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, chờ đợi cơn bão linh lực toàn bộ tan rả.
Hồi lâu sau, trời quang mây tận…không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có vô vàn vết rách không gian đang dần chữa trị.
“Tiểu Nam!” Tô Nhan thân thể run lên bần bật, lung lay sắp ngã, khóe mắt không biết từ bao giờ xuất hiện tia nước trong suốt.
Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng vội vàng đỡ lấy nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia ăn ý…
Mà vô số người quan chiến khi thấy cảnh tượng này, trong đầu cùng lúc dâng lên ý nghĩ:
“Ngay cả chút thịt vụn cũng không còn sao?”
…
Chiều đọc truyện vui vẻ nha ae ^^!
!
Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.
(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...