Nàng một lần nữa xuất hiện trước toàn trường, lại không khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn…
Dù sao thanh niên tên Văn Lang này là do Bạch Liên Hoa cứu về, nếu để hắn và tướng quân của Hoàng Triều đánh đến người sống ta chết cũng không thích hợp…
Bất quá điều khiến tất cả kinh ngạc là thực lực của Văn Lang kia, vậy mà có thể bức Hắc Điểu tướng quân phải vận dụng đến ác chủ bài Hắc Sa, điều đó đã không hề đơn giản…
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không ai cho rằng Lạc Nam có thể chống chọi với Ngọc Trần khi ở trạng thái Hắc Sa…
Dựa vào biểu hiện của Lạc Nam trước đó, chiến lực chỉ có thể đánh ngang tay với Ngọc Trần ở trạng thái bình thường mà thôi, nhưng một khi Hắc Sa được vận dụng, Ngọc Trần sẽ trở nên cuồng mãnh gấp mấy lần, đến khi đó thắng bại lập tức phân rõ…
“May quá, tiểu công chúa rốt cuộc can thiệp!” Lý ca lau đi mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm lẩm nhẩm.
Toàn bộ Bạch Điểu Quân dùng ánh mắt kính trọng nhìn bóng lưng thanh niên gầy gò đang vác Trọng Kiếm kia, không còn chút xem thường như ban đầu.
Bởi lẽ, theo bọn hắn thấy có thể dùng đến tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ ép Ngọc Trần sử dụng đến Hắc Sa đã là kỳ tích rồi.
“Hừ! may mắn cho ngươi!”
Ngọc Trần thấy Bạch Liên Hoa xuất hiện, biết không thể tiếp tục chiến đấu, nhìn Lạc Nam hừ lạnh một tiếng…
Trạng thái Hắc Sa cũng giải trừ, cát đen toàn bộ tiêu tán trong thiên địa.
Chỉ là Ngọc Trần không hề biết rằng, ngọn lửa kinh khủng trong mắt Lạc Nam cũng vừa ẩn mất…nếu không có Bạch Liên Hoa ra mặt, Hắc Điểu đã trở thành chim nướng rồi.
“Hoàng muội, đi đường xa vất vả không?”
ạch Liệt cùng Bạch Dương huynh đệ không rãnh để ý đến hai người Lạc Nam, vội vàng bay đến bên cạnh Bạch Liên Hoa quan tâm tràn đầy hỏi.
“Đa tạ hai vị Hoàng huynh quan tâm, Liên Hoa được ngồi xe ngựa đương nhiên không hề vất vả…chỉ cực khổ Bạch Điểu Quân và Lục Lão hộ tống mà thôi!” Bạch Liên Hoa điểm lấy ánh mắt ôn nhu nói.
“Công chúa quá lời, chúng ta không khổ cực!”
Lời nói của nàng lập tức khiến Bạch Điểu Quân cảm động không thôi, cả đám tự hào ưởn thẳng ngực, đồng thanh hò hét.
Ngay cả Lục Lão cũng nhẹ khom người khiêm tốn không dám nhận.
“Haha, điều đó đương nhiên chúng ta hiểu…toàn bộ Bạch Điểu Quân được gia tăng nửa năm bổng lộc!” Bạch Liệt hào hứng cười ha ha, ra vẻ phóng khoáng phất tay khen thưởng.
“Không sai, ngay cả Lục Lão cũng sẽ được Phụ Hoàng khích lệ!” Bạch Dương đồng thanh phụ họa.
“Đa tạ nhị vị hoàng tử!” Bạch Điểu Quân cùng Lục lão cung kính chắp tay cảm tạ.
Từ đầu đến cuối không hề nhắc đến Ngọc Trần nửa chữ khiến Hắc Điểu Tướng Quân của chúng ta hơi khó chịu, mặc dù thân phận của hắn được gộp cùng Bạch Điểu Quân đoàn, cũng được hưởng nửa năm bổng lộc nhưng ít nhiều cũng nên nhắc đến hai câu a…
Hắn làm sao biết, trong lòng hai tên Hoàng Tử lúc này đang mắng hắn vô dụng, có một thằng Hóa Thần Hậu Kỳ đáng ghét cũng giải quyết không xong.
Bạch Liệt và Bạch Dương cho rằng, nếu từ đầu Ngọc Trần vận dụng Hắc Sa ngay lập tức, đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Hoàng muội, phụ Hoàng đang rất ngóng trông ngươi, mau hồi cung!” Bạch Liệt đã không kịp chờ đợi lên tiếng thúc giục.
Nơi này có quá nhiều người, hắn muốn thể hiện tình cảm của mình với Bạch Liên Hoa cũng cảm thấy không tiện a.
“Phụ Hoàng và Mẫu Hậu khỏe chứ? tiểu muội bất hiếu không thể bên cạnh hiếu kính hai người…” Bạch Liên Hoa nghe Bạch Liệt nhắc đến phụ Hoàng, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay…tại Bạch Sa Hoàng Triều hai người sủng ái nàng nhất chính là phụ hoàng và mẫu hậu a…
“Phụ Hoàng luôn rất hùng tráng a…còn về phía Hoàng Hậu nương nương đã bế quan từ lâu, chúng ta rất ít khi tiếp xúc!” Bạch Dương mở miệng thành thật nói…
Ba người bọn hắn đều là huynh muội cùng cha khác mẹ, Bạch Liên Hoa mặc dù nhỏ tuổi nhất, nhưng lại do Hoàng Hậu sinh ra.
Còn hai người Bạch Liệt và Bạch Dương chỉ là con của Quý Phi mà thôi.
“Được rồi, hai vị Hoàng huynh đợi muội một chút!” Bạch Liên Hoa nghe vậy an tâm gật đầu, lúc này nhẹ nâng gót sen bước lên một bước…
Trong lúc mọi người không hiểu nàng muốn làm gì, đã thấy Bạch Liên Hoa hướng đôi mắt long lanh về phía Lạc Nam, môi thơm hé mở:
“Vị ca ca này, nếu tình huống của ngươi đã ổn, hiện tại có thể tự do rời đi!”
Bạch Liên Hoa không ngốc, nàng hiểu Ngọc Trần nhằm vào Văn Lang nguyên nhân là vì mình, nếu Văn Lang tiếp tục ở lại sẽ chẳng an toàn, để hắn tự do rời đi là tốt nhất.
Mặc dù thực lực của Lạc Nam mạnh mẽ ngoài dự đoán của nàng, nhưng Bạch Liên Hoa không cho rằng hắn có thể đối kháng Ngọc Trần…
Phải biết rằng sau lưng Ngọc Trần còn có Ngọc gia chống lưng nha.
Lạc Nam đương nhiên nhận ra suy nghĩ của tiểu nha đầu này, thầm khen một tiếng tiểu lương thiện, ngoài mặt lại ra vẻ kinh ngạc hỏi:
“Nghe nói là tiểu công chúa cứu mạng Văn Lang? tại hạ vô cùng cảm kích, muốn báo đáp ân tình của người! tình nguyện vì công chúa làm bảo tiêu.
”
Nói xong không ngần ngại vỗ vỗ lòng ngực, ra vẻ ta đây rất mạnh, có thể làm vệ sĩ cho ngươi!
Đùa sao? hắn đang muốn tiến vào Bạch Đế Thành thăm dò Dị Thổ, sao có thể bị nha đầu này dễ dàng đuổi đi.
Nghe Lạc Nam nói vậy, vô số người âm thầm phỉ nhổ…muốn hiệu lực cho tiểu công chúa có bao nhiêu người? đến phiên ngươi sao?
Tiểu công chúa là ai? Chính là viên ngọc quý giữa Sa Mạc Trắng, phụ mẫu đều là Hợp Thể Kỳ cường giả, sư phụ tại Học Phủ nghe nói cũng có thân phận bất phàm.
Trả ơn như tiểu tử ngươi bọn ta cũng muốn trả a.
“Hừ, ngu ngốc!” Ngọc Trần cười lạnh nhìn Lạc Nam, ánh mắt như nhìn một cổ thi thể vậy…
Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Bạch Liệt và Bạch Dương mãnh liệt chìm xuống, muốn ở gần hoàng muội của bọn hắn? tiểu tử Văn Lang này muốn chết!
Nghe Lạc Nam trả lời như vậy, sắc mặt xinh xắn của Bạch Liên Hoa bất giác hơi sững sờ, hiển nhiên trong lúc nhất thời không biết ứng đối làm sao.
Dù sao nàng vẫn là một tiểu cô nương thiện lương 16 tuổi đầu mà thôi, kinh nghiệm đối nhân xử thế còn rất ít.
Huống hồ nàng cứu hắn thật sự xuất phát từ lòng lương thiện, cũng không hề cảm thấy cần hắn trả ơn cho mình cái gì.
“Haha, vị tiểu huynh đệ này nói đùa…ngươi mặc dù có chút bản lĩnh, bất quá lấy gì để trả ơn cho Hoàng muội chúng ta? Bạch Sa Hoàng Triều không hề thiếu cường giả, Hoàng muội chưa đến phiên ngươi bảo vệ!”
Một tiếng cười sang sảng vang lên, người lên tiếng chính là Bạch Dương…
Đám người lập tức đồng tình gật đầu, cảm thấy Lạc Nam này thật khôi hài…muốn bảo vệ cho tiểu công chúa, ít nhất phải là cấp bậc như Lục Lão a.
“Haha, tiểu tử mặc dù không mạnh…nhưng mạng này do công chúa cứu về, dù trả lại cho nàng cũng không tiếc…ta sẳn sàng hy sinh trong lúc bảo vệ nàng, đó mới là cái đáng quý!” Lạc Nam không hề nao núng, đường hoàng trịnh trọng nói.
Dáng vẻ như một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất khiến Bạch Điểu Quân khâm phục không thôi, thầm khen ngợi đây mới là nam nhân chân chính.
Kim Nhi âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ khả năng diễn xuất của công tử nhà mình càng lúc càng mạnh.
Bạch Liên Hoa cũng bị bộ dạng của Lạc Nam khiến cho cảm động không thôi, lúng túng không biết làm sao.
“Không thể, ngươi lai lịch không rõ ràng, ta hoài nghi ngươi cố tình tiếp cận công chúa nhằm mục đích bất chính!” Ngọc Trần nghiêm nghị quát lên.
Lạc Nam âm thầm mắng chửi, tiểu tử ngươi sao luôn tìm cách gây khó dễ cho lão tử.
Đang định mở miệng phản bác, một âm thanh già nua chợt vang vọng khắp không gian, khiến tất cả mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết:
“Lão hủ biết thân phận của kẻ này!”
Lục Lão nghe giọng nói này, vội vàng cung kính khom người.
“Đại Lão?” Mà sắc mặt của Bạch Liệt và Bạch Dương cũng thay đổi, âm thầm ngưng trọng.
Chỉ thấy giữa hư không, một thân ảnh già nua bất ngờ xuất hiện…hắn thân mặc sa y mộc mạc, một mái tóc dài bạc trắng xỏa tung, môi đỏ như lửa…làn da so với thiếu nữ còn trắng hơn…chỉ là khí tức tang thương theo năm tháng lắng đọng và đôi mắt đục ngầu kia cho thấy tuổi tác của người này đã đạt đến một con số khủng bố…
Người này vừa đến, trong lòng Lạc Nam trầm xuống, âm thầm đề phòng…
“Hợp Thể Trung Kỳ…” Kim Nhi thản nhiên nói.
“Gặp qua Đại Lão!” Toàn bộ mọi người lập tức hành lễ, kinh sợ nhìn lão già vừa xuát hiện.
Đây chính là một trong những nhân vật có quyền thế lớn nhất triều đình lúc này, người đứng đầu Bạch Sa Thất Lão – Đại Lão.
Mặc dù là thái giám, nhưng chẳng ai dám xem thường hắn…bởi vì Đại Lão chính là Trung Thần bậc nhất của Bạch Sa Hoàng Triều, vào Cung thời gian dài dằng dặc…hầu hạ nhiều đời Hoàng Đế, thực lực hùng hậu, dù Bạch Sa Hoàng Đế hiện tại cũng phải xem trọng hắn ba phần.
Không nghĩ tới, hắn lại đích thân xuất hiện ở đây.
“Gặp qua Đại gia gia!” Tiểu Công Chúa mừng rõ hò reo, thân thiết kéo lấy cánh tay Đại Lão.
“Mừng tiểu công chúa trở về!” Đại Lão cưng chiều nhìn Bạch Liên Hoa, trong mắt chứa đựng tia sủng ái.
Hắn hầu hạ trong gia đình đế vương, biết vô số thủ đoạn bẩn thỉu bên trong đó…mưu quyền đoạt vị, tâm kế đấu tranh…
Duy chỉ có tiểu cô nương này từ bé đến lớn đều thiên chân vô tà, thiện lương khả ái, chưa từng bị những mặt u ám nơi Hoàng Quyền vấy bẩn.
Huống hồ hắn và Bạch Liên Hoa còn có mối quan hệ sâu sa khác…
Đại Lão hắn thề phải bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng.
“Đại Lão, người biết thân phận kẻ này sao? liệu hắn có ý đồ mưu hại hoàng muội?” Bạch Dương trầm giọng hỏi…
Đại Lão nghe vậy sắc mặt đanh lại, giọng điệu trầm đục khẳng định:
“Không thể, truyền nhân của “hắn” sao có thể làm ra chuyện đó?”
Nói xong, thân hình già nua thoát một cái đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, đôi môi đỏ bừng trơn bóng kia mấp máy:
“Có thể cho Lão Hủ mượn thanh Kiếm này một lát hay không?”
Lạc Nam bị hắn nhìn đến sởn cả da gà, bất quá vẫn gật đầu đưa lên Trọng Kiếm…
Đại Lão hai tay nâng kiếm, ánh mắt vô thức lâm vào xa xăm…một mặt hồi tưởng, loáng thoáng có nước mắt chảy nhẹ mà ra.
Khóe miệng hắn không ngừng lẩm nhẩm một mình như độc thoại: “Trọng Kiếm, Dung Nham Hộ Thân, Trấn Áp Hoang Vũ Ấn…”
Vô số người nín thở nhìn xem một màn này.
Lạc Nam âm thầm đậu đen rau muống, xem ra lão già này nhận biết Trọng Vô Danh a…
Mà nói cũng phải, lão già này sống không biết bao nhiêu năm…có gặp qua Trọng Vô Danh cũng bình thường.
Hồi lâu sau, Đại Lão trả kiếm vào tay Lạc Nam, khàn khàn nói:
“Tiểu tử nhìn!”
Trong ánh mắt trừng trừng của Lạc Nam, Đại Lão vươn hai tay trắng nõn lên không trung, mãnh liệt kết lấy pháp ấn…
Ánh mắt Lạc Nam và mọi người lập tức trợn tròn, bởi vì ấn pháp do tên này kết thành vậy mà cũng là Trấn Áp Hoang Vũ Ấn…
Bất quá so với Lạc Nam, uy lực của một ấn này do Đại Lão triển khai khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần…
Trong vạn dặm…chỉ thấy đất trời mịt mù, thiên không chao đảo, sa mạc rít gào.
Bầu trời trở nên tối đen như mực…
Hoang Vũ sắp bị trấn áp thật rồi.
Hô hấp của Lạc Nam trầm trọng xuống tới, mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm xem cho rõ quá trình ra chiêu của Đại Lão…chỉ quan sát đại ấn mang uy thế ngập trời kia đã khiến mồ hôi trên trán hắn chảy ròng…
“Chênh lệch quá lớn!” Lạc Nam cười khổ trong lòng, từ ngày có được Trấn Áp Hoang Vũ Ấn, số lần hắn sử dụng không nhiều…cũng ít bỏ thời gian ra luyện tập.
So với vị trước mặt đã nắm được cái tinh túy của môn Vũ Kỹ này, còn kém đến quá xa.
Đương nhiên một mặt khác là chênh lệch về tu vi, Hợp Thể Kỳ như Đại Lão thi triển Thiên Cấp Vũ Kỹ, có thể yếu sao?
Tưởng chừng một ấn hủy thiên diệt địa sắp được đánh ra, Đại Lão bất chợt thu tay lại, mọi thứ trở về sự bình lặng vốn có…
“Nhìn rõ chưa?” Đại Lão nhìn Lạc Nam lơ đểnh hỏi…
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm!” Lạc Nam chắp tay gật gù.
Mặc dù hắn còn vô số Vũ Kỹ mạnh mẽ khác, còn sư phụ Võ Tam Nương chỉ dạy…nhưng sẽ không vì thế mà xem nhẹ chỉ bảo của Đại Lão.
“Khi lão phu chỉ còn là một thiếu niên trẻ tuổi đã nhận biết Trọng Vô Danh…chúng ta không ít lần trao đổi chiêu thức với nhau, về sau hắn rủ ta hành tẩu thiên hạ, nhưng lão hủ lại có trọng trách tại thân, phải tiến cung làm Thái Giám…”
Đại Lão lẩm bẩm một mình, khóe mắt đục ngầu xuất hiện một tia sáng:
“Thời gian thấm thoát thoi đưa, lão phu dậm chân tại chỗ ở Hợp Thể…mà hắn càng là nhất phi trùng thiên đăng lâm Độ Kiếp…haha nói ra cũng thật xấu hổ!”
Đám người nghe vậy giật nảy mình, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam lập tức thay đổi 180 độ…
Theo lời của Đại Lão, người bằng hữu củ kia chính là Độ Kiếp cường giả…mà thiếu niên tên Văn Lang này lại chính là truyền nhân của Độ Kiếp a…
Truyền nhân Độ Kiếp Kỳ, thân phận này so với bất kỳ ai trong Bạch Đế Thành đều cao quý hơn…dù là Bạch Sa Hoàng Đế cũng không giám xem thường tên Văn Lang này.
Ngay cả Lục Lão cũng hoảng hốt, hắn không ngờ Đại Lão còn có một đoạn cố sự như vậy, lại càng không ngờ thiếu niên cứu được trong Thu Tùng Lâm có thân phận khủng bố…
Trách không được lấy tu vi Hóa Thần đánh ngang tay Luyện Hư, nếu là truyền nhân của Độ Kiếp Kỳ…mọi chuyện cũng trở nên dễ hiểu.
Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích, Đại Lão rõ ràng là thấy hắn bị người ở đây xem thường về mặt thân phận, nên mới đem thân phận truyền nhân Trọng Vô Danh tiết lộ để lấy lại mặt mũi cho hắn…
“Mau điều tra toàn bộ tư liệu liên quan về người tên Trọng Vô Danh cho ta!” Bạch Dương và Bạch Liệt cùng lúc bí mật thông tri với thuộc hạ trong bóng tối.
“Tuân lệnh!” Hai hắc ảnh vô thanh vô tức biến mất, lấy tốc độ nhanh nhất trở về Thư Viện tìm hiểu cổ tịch.
Tư liệu liên quan đến Độ Kiếp Kỳ, Bạch Sa Hoàng Triều không hề ít…
“Nếu xuất thân của tiểu tử không có vấn đề…không biết có thể làm vệ sĩ cho tiểu công chúa hay không?” Lạc Nam đi vào chính sự, sợ lão già trước mặt lại dong dài.
Bạch Liên Hoa thấy hắn khư khư cố chắp muốn làm vệ sĩ cho mình, sắc mặt hơi ửng đỏ.
Ngoài ý muốn của mọi người, Đại Lão lắc đầu: “Không liên quan vấn đề thân phận…nhưng Bệ hạ và nương nương sẽ không để một thanh niên ở bên cạnh công chúa, chết cái ý niệm này đi!”
Nghe thấy vậy, Bạch Liệt và Bạch Dương ánh mắt hiện lên một tia đắc ý…
Bất quá lời nói kế tiếp của Đại Lão lại khiến sắc mặt hai người trầm xuống:
“Tiểu tử ngươi là truyền nhân của cố nhân…lão hủ lấy thân phận Đại Lão mời ngươi vào Thành làm khách một đoạn thời gian, sắp tới có thể tham dự Đại Hội do Hoàng Sa Hoàng Triều chúng ta tổ chức!”
Lạc Nam nghe xong, vô thức hỏi thăm:
“Đại Hội?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...