Ở công ty Tân Á, Đường Hoa Nguyệt vừa được nghỉ trưa xong nên đang gọi điện về nhà.
“Hôm nay bảo bối có ngoan ngoãn ăn cơm không? Những món ăn dì nấu cho con đều vô cùng dinh dưỡng, con không được.
kén ăn đâu.”
Thi Tịnh nói bằng giọng điệu trẻ con:”Mẹ, hôm nay con cực kỳ ngoan, ăn hết sạch đồ ăn đấy!”
Đường Hoa Nguyệt cười: “Vậy thì tốt rồi, trong giờ học buổi sáng con và anh Bạch Ngôn có ngoan ngoãn nghe lời gia sư không?”
Sau khi Thi Tịnh tiến hành cấy ghép tủy xương, tuy rằng bây giờ tinh thần đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng khả năng miễn dịch của cơ thể vẫn tương đối thấp, không thích hợp đến những chỗ đông người như trường học.
Hơn nữa hiện tại Lục Bạch Ngôn cũng phải trốn khỏi tâm mắt của Lục Xuyên Mạn vậy nên Đường Hoa Nguyệt quyết định để hai đứa trẻ tự học ở nhà, đồng thời thuê cho chúng một gia sư.
Cứ như vậy, mặc dù ban ngày Thí Tịnh không thể gặp được các anh nhưng mà cô bé vẫn vô cùng vui vẻ.
Bởi vì khi ở trong trường học thì cả hai anh lớn vẫn luôn nhìn chăm chäm cô bé, vậy nên nếu cô bé muốn lén lút đi theo anh Bạch Ngôn cũng cực kỳ khó khăn.
Bây giờ mỗi ngày cô bé đều có thể ở nhà cùng với anh Bạch Ngôn chứ không phải chỉ được ở cùng nhau một ngày đâu!
Chờ đến tối khi các anh tan học về nhà thì cô lại chơi cùng các anh.
Trong cái đầu nhỏ bé của Thi Tịnh thì cuộc sống như vậy chính là một cuộc sống vừa đơn giản lại vừa tốt đẹp.
Thi Tịnh ôm điện thoại gật gù đắc ý: “Đó là đương nhiên rồi! Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết nhé, anh Bạch Ngôn cực kỳ cực kỳ giỏil Mỗi lần thầy giáo giảng điều gì đó thì anh ấy đều học được rất nhanh.
Sau đó còn có thời gian để dạy lại cho con đấy! Hơn nữa anh Bạch Ngôn cũng có thể chơi piano! Anh ấy chơi đàn piano giỏi hơn con rất nhiều! Đến giờ nghỉ, anh ấy còn kế chuyện cho con nghe nữa.
Chính là câu chuyện Disney mà con rất thích! Nhưng anh ấy kể còn hay hơn nhiều so.
với bố…”
Đường Hoa Nguyệt nghe con gái vui vẻ nói một tràng dài không ngừng, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng mà sau đó thì lại thấy có chút chua xót.
Bây giờ mỗi một câu từ miệng con gái đều là anh Bạch Ngôn, nếu ai không biết thì có lẽ sẽ nghĩ rằng Lục Bạch Ngôn mới chính là anh trai ruột thịt của cô bé.
Đứa trẻ Lục Bạch Ngôn này cũng trưởng thành rất sớm, chăm sóc cho Thi Tịnh tới cũng cực kỳ tỉ mỉ.
Nhiều khi Đường Hoa Nguyệt cảm thấy… hình như con gái mình sẽ sớm bị người ta mang đi mất.
Có anh Bạch Ngôn, có phải tình yêu của Thi Tịnh sẽ chia cho cậu bé một nửa hay không?
Đường Hoa Nguyệt lắc đầu tự cười nhạo bản thân.
Con gái mới có mấy tuổi mà thôi cũng mới chỉ là tìm được một người bạn tốt để chơi cùng mà mình đã không chịu được như nếu sau này khi cô bé lớn lên, có bạn trai gia đình, chẳng lẽ cô còn… Quên đi, cô nghĩ đến tận đâu rồi chứ.
Ít nhất là hiện tại cường độ công việc cao mỗi ngày quả thực khiến cô không có thời gian để làm chuyện khác, có thể đế cho đứa bé hiểu chuyện như Lục Bạch Ngôn giúp cô chăm sóc con gái làm cho trong đầu Đường Hoa Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian mà Lục Bạch.
Ngôn ở cô nhà ở mấy ngày này, cô nhìn thấy cách cư xử của cậu bé với mọi người nên trong lòng cô biết rằng Lục Bạch Ngôn hoàn toàn khác so với người cha cặn bã của cậu bé Sau khi trò chuyện với Thi Tịnh một lúc, dì bảo mẫu đến nhắc nhở rằng đã đến thời gian ngủ trưa của Thi Tịnh.
Sau khi Đường Hoa Nguyệt vừa mới tắt điện thoại thì cửa phòng làm việc liền bị đẩy mạnh ra “Âm” một tiếng.
Đường Hoa Nguyệt yên lặng liếc mắt, người duy nhất có thể không có giáo dục ở Tây Á như vậy thì cũng chỉ có người mới nhận chức là Từ Uyển Nhan mà thôi.
Chức vị của cô ta ở trong công ty chính là nhân viên kỹ thuật thấp nhất.
Nhưng mà trong lòng cô ta cũng không tự biết vị trí của bản thân mà suốt ngày làm như mình chính là bà chủ của công ty Tây Á, cả ngày chỉ biết vênh mặt hất hàm hung hăng sai khiến người khác.
Đường Hoa Nguyệt giả vờ như không nhìn thấy cô ta đi vào, không thèm ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục xử lý công việc của mình.
Từ Uyển Nhan trợn mắt nhìn cô một lúc lâu, mới thốt ra một câu nói: “Cô K, cô xem qua tài liệu này đi.
Nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên đi”
Lúc này Đường Hoa Nguyệt mới giả vờ ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Tôi đồng ý để cho cô vào từ khi nào vây? Tại sao tôi lại không nghe thấy tiếng gõ cửa?”
Từ Uyển Nhan đơ ra, cũng không biết nên nói gì Đường Hoa Nguyệt cũng không thèm nhìn đến tập tài liệu mà Từ Uyển Nhan đặt ở trên bàn làm việc của cô: “Mau ra ngoài rồi đi vào lại đi.
Tôi không nhìn những thứ mà người không có tư cách đưa cho tôi.”
“Cô!” Từ Uyển Nhan cẩn răng, tài liệu này phải sử dụng trong cuộc họp vào buổi chiều!
Nhưng mà tự mình anh Tân đã dặn dò cô ta muốn để cô ta mau mau đem cho Đường Hoa Nguyệt xem qua, nếu mà phía trên không có chữ ký của Đường Hoa Nguyệt thì cô ta không thể nào nộp lại được.
Quên đi, nếu không chịu được chuyện nhỏ thì sẽ khó mà làm được việc lớn!
Từ Uyển Nhan cố gắng chịu đựng để hoàn thành trách nhiệm, “Ba” một tiếng lấy lại tài liệu ở trên mặt bàn, quay đầu đi ra ngoài, giày cao gót bị cô đạp mạnh lên lung lay như muốn ngã.
Sau vài giây, tiếng gõ cửa vang lên, nhưng Đường Hoa Nguyệt chỉ cười khinh thường, làm như không hề nghe thấy tiếng gõ cửa Từ Uyển Nhan nhấn nhịn đứng ngoài cửa, sau một lát lại giơ tay lên gõ cửa, nhưng mà Đường Hoa Nguyệt vẫn không nói gì cả!
Ngay lập tức, Từ Uyến Nhan trở nên tức.
giận, giơ tay lên định đập mạnh cửa, nhưng mà trước khi nắm đấm kịp chạm vào cửa thì Đường Hoa Nguyệt lại cao giọng nói: “Mời vào.
Khiến cho lần này Từ Uyển Nhan dù có tức giận cũng không chỗ phát tiết, ở ngoài cửa âm thầm mảng Đường Hoa Nguyệt rồi mới đẩy cửa đi vào.
“Cô K, xem thử tài liệu đi” Từ Uyển Nhan nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Hoa Nguyệt ung dung thong thả cầm lấy tập tài liệu dày cộp từ trong tay của cô ta rồi đọc từng chữ từng chữ một.
Hôm nay là lần đầu tiên Từ Uyển Nhan đi đôi giày cao gót này, vừa cao lại nhỏ cọ sát vào chân cô ta, nếu không phải vì cô ta muốn cho anh Tân nhìn thấy bộ dạng đẹp nhất của mình thì cô cũng không cần thiết phải chịu khổ như vậy!
Bây giờ mới chỉ đứng có mấy phút mà cô ta đã cảm thấy toàn bộ bàn chân giống như bị kim châm.
Trong lòng cô ta càng thêm oán giận.
Còn tưởng rằng là khi tới đây có thể chơi đùa cùng với anh Tần, ai mà ngờ rằng ngày hôm qua cô ta mới tới đã bảo cô ta sửa lại tài liệu, còn không được phép có bất cứ lỗi sai chính tả nào! Cả ngày hôm qua cô phải cố chịu đựng suốt đêm mới làm xong mấy chục trang tài liệu!
Cô ta học về phát triển trò chơi vậy mà bây giờ lại sai bảo cô ta như người giúp việc!
Cô ta thậm chí còn không cả có thời gian để ăn trưa!
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...