Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Có lẽ bởi vì lần đầu khai phá thân thể nên hiệu quả mà Âm Nguyên Tụ Dịch Thể và Nguyên Thân Ngọc Thể mang lại hiệu quả cực kỳ kinh người.

Chỉ trong vòng một tháng song tu với Đại Kiều cùng Tiểu Kiều mà Lạc Nam đã đột phá tận hai tiểu cảnh giới, bằng rất nhiều tu sĩ đồng cấp tu luyện rất nhiều năm.

Bất quá điều đó chỉ khiến Lạc Nam tạm thời hài lòng, bởi hắn biết rằng tiến bộ của hắn vẫn chẳng là gì so với con quái vật khổng lồ như Thất Thập Tông, chướng ngại vật trước mắt là Càn Quân hoàng thất vẫn còn chưa qua được.

Mà theo tu vi ngày càng tăng cao, hiệu quả của thể chất song tu mang lại cũng sẽ suy yếu, không thể cứ ỷ vào Đại Kiều và Tiểu Kiều hay chúng nữ có thể chất song tu như Vân Tu Hoa, Tô Mị hay Á Hy Thần được.

Tiến ra khỏi phòng, tu vi của Lạc Nam liền được hắn áp chế ở mức Chân Tiên.

Dù sao việc hắn song tu với Đại Kiều và Tiểu Kiều không thể nào qua mắt mẫu thân được, nếu tu vi không tiến triển chút nào mới chính là điều kỳ quái.

Vậy nên Chân Tiên là tương đối hợp lý, đương nhiên vẫn là phế vật trong mắt hầu hết tu sĩ Nguyên Giới.

Nghĩ đến tỷ tỷ Lạc Sương từ Mê Linh Sâm Lâm trở về, Lạc Nam liền đi tìm nàng.

Điều kỳ quái là hôm nay tỷ tỷ vậy mà ở nhà chứ không có mặt tại quân doanh, vừa đi đến đình viện của nàng hắn đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mặc võ y đơn giản đang ngẩn người, mắt nhìn xa xăm, biểu lộ có chút hụt hẫng mất mát.

Ngay cả khi hắn đến gần nàng cũng không để ý đến.

“Bà nương này hôm nay sao lại thiếu sức sống thế? tỷ tỷ phấn chấn mạnh mẽ của đệ đâu rồi?” Lạc Nam đến bên cạnh nàng ngồi xuống cười đùa hỏi.

Lạc Sương bất chợt xoay người sang, đôi mắt sáng rực nhìn hắn: “Tiểu tử thúi, ngươi có biết người nào gọi là Tam Nhãn không hả?”
Lạc Nam xém chút một ngụm phun ra ngoài, ra vẻ ngơ ngác khó hiểu: “Tam Nhãn? Người nào lại có tên kỳ quái như vậy?”
“Ta cũng không biết nha, ngay cả mẫu thân cũng không biết chút gì về hắn!” Lạc Sương lầu bầu.

“Hắn là ai? Quan trọng lắm sao?” Lạc Nam giả ngu.

“Hắn là một vị Thánh Đế từng nợ ân tình của phụ thân, tỷ gặp nạn trong Mê Linh Sâm Lâm được hắn cứu giúp!” Lạc Sương cũng không che giấu, bắt đầu hồi tưởng lại.

“Nếu là như vậy thì ta cũng thiếu nợ vị Tam Nhãn tiền bối kia một ân tình rồi…” Lạc Nam nói.

“Tại sao ngươi lại nợ hắn?” Lạc Sương khó hiểu nhìn hắn.

“Vì Tam Nhãn tiền bối cứu tỷ tỷ yêu dấu của ta nha!” Lạc Nam mỉm cười.

“Tiểu tử thúi dẻo miệng, chẳng trách suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt!” Lạc Sương xì một tiếng, biểu lộ vui vẻ xoa xoa đầu hắn:
“Không uổng công tỷ tỷ thương ngươi.



Nói xong nàng liền từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một vật phẩm đưa cho hắn.

Hồn Đỉnh trong đan điền Lạc Nam bất chợt rung lên, hai mắt hắn trừng trừng nhìn vật phẩm Lạc Sương đưa đến.

Đó là một bông hoa lớn có năm cánh xòe ra trắng muốt trong suốt như ảnh ảo, hình dạng như một ngôi sao năm cánh vậy, ẩn chứa lượng Hồn Lực vô cùng dồi dào khiến cả Hồn Đỉnh cũng phải thèm thuồng.

“Đây là…” Lạc Nam kích động nhìn tỷ tỷ.

“Là một loại Dị Hồn có tên là Hoa Tinh Hồn, mau luyện hóa nó đi!” Lạc Sương thản nhiên đáp.

“Vì sao tỷ tỷ đột ngột đem Dị Hồn cho đệ, đệ đâu có phải Hồn Tu?” Lạc Nam không hiểu.

“Hừ, chính vì xú tiểu tử ngươi không phải Hồn Tu nên ta mới đem Hoa Tinh Hồn cho ngươi!” Lạc Sương hướng hắn nghiêm túc giải thích:
“Thân phận của ngươi rất dễ bị nhiều kẻ có ý đồ bất chính nhắm vào, bọn hắn sẽ khai thác điểm yếu là Linh Hồn ngươi, công dụng của Hoa Tinh Hồn là hình thành một màn chắn bảo vệ Linh Hồn của chủ nhân khi gặp nguy hiểm, ngươi luyện hóa nó tỷ tỷ sẽ yên tâm phần nào…”
“Tỷ tỷ, ta yêu nàng chết mất!” Lạc Nam hung hăng nhào tới hôn một ngụm lên gò má Lạc Sương.

“Cút ra!” Lạc Sương sắc mặt ghét bỏ vung chân đạp hắn, lấy tay lau nước bọt trên mặt, hừ hừ nói:
“Ta nhận được tình báo trong Mê Linh Sâm Lâm xuất hiện Hoa Tinh Hồn nên lấy cớ đi làm nhiệm vụ để tìm kiếm nó cho ngươi, đừng có để tỷ tỷ thất vọng!”
Lạc Nam toàn thân chấn động, một dòng nước ấm trào dâng trong lòng.

Cứ tưởng Lạc Sương làm nhiệm vụ gì quan trọng cho Càn Quân Đế Quốc nên mới đi vào Mê Linh Sâm Lâm, không ngờ mục đích chính là lo lắng cho an nguy của hắn, muốn tìm Hoa Tinh Hồn cho hắn.

Không biết nên nói thế nào cho phải…
Nhận lấy Hoa Tinh Hồn, Lạc Nam yêu thích không rời xoa nhẹ cánh hoa như ngôi sao của nó.

Hoa Tinh Hồn chỉ là Dị Hồn có công dụng bảo vệ chủ nhân chứ chẳng có tính công kích nào, nhưng bởi vì đây là tâm ý của tỷ tỷ nên hắn cực kỳ trân trọng.

Ngắm nhìn dung nhan anh tư xuất chúng của Lạc Sương, Lạc Nam tìm đề tài nói chuyện:
“Tỷ tỷ hôm nay không đến quân doanh à? Hay muốn đợi để đưa lễ vật cho đệ?”
“Xú tiểu tử đừng ảo tưởng!” Lạc Sương lườm hắn:
“Kể từ bây giờ tỷ sẽ không đến quân doanh nữa!”
“Vì sao?” Lạc Nam giật mình, chẳng phải nàng có nguyện vọng sẽ trở thành một vị Đại Tướng Quân ngang dọc chiến trường như phụ thân hay sao?
“Mọi thất bại đều phải trả giá, đội quân của tỷ toàn bộ hy sinh trong Mê Linh Sâm Lâm, chỉ có tỷ là người duy nhất sống sót trở về, bị trục xuất khỏi quân doanh rồi…” Lạc Sương ra vẻ tùy ý đáp, chỉ là trong giọng nói của nàng khó tránh khỏi một chút cô đơn.

Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, giỏi cho đám khốn Càn Quân Đế Quốc, Thiên Phong Đế Quốc là thủ phạm chính…các ngươi không dám tìm hỏi tội, ngược lại buộc tội người một nhà.

Bất quá hắn cũng hiểu được nguyên nhân của việc tỷ tỷ bị trục xuất có lẽ không phải là do nàng làm sai, đó chỉ là một cái cớ hợp lệ mà thôi.


Càn Quân Thánh Đế đã cay mắt Lạc Gia từ lâu, đương nhiên là sẽ tìm mọi loại biện pháp làm giảm danh dự của Lạc Gia để tranh đoạt Quốc Vận khi có cơ hội.

Sự việc của Lạc Sương chẳng khác nào đĩa bánh ngọt từ trên trời rơi xuống trên đầu hắn.

Việc vị nữ tướng duy nhất của Lạc Gia là Lạc Sương vì mắc phải sai lầm dẫn đến bị trục xuất khỏi quân đội chẳng khác nào đòn trí mạng giáng trực tiếp vào danh vọng của Lạc Gia vào thời điểm này.

Thiếu Chủ Lạc Gia thì phế vật, Tiểu Thư Lạc Gia thì bị trục xuất khỏi quân doanh, thử hỏi người trong thiên hạ sẽ đánh giá Lạc Gia như thế nào?
Một khi lòng tin của người trong Đế Quốc giành cho Lạc Gia ngày càng mất đi, Quốc Vận sẽ tự động trở về với hoàng thất, đúng với ý đồ của Càn Quân Thánh Đế.

Lạc Nam âm thầm nhíu mày.

Hắn có Hệ Thống nên cũng chẳng cần cái gọi là Quốc Vận, hắn tự tin không sớm thì muộn mình cũng từ Hệ Thống đạt được những tài nguyên hỗ trợ đột phá Chí Tôn cho mẫu thân sử dụng.

Nhưng Quốc Vận không cần cũng không có nghĩa là sẽ dâng vào tay Càn Quân Thánh Đế, bởi vì như vậy chẳng khác nào gián tiếp giúp đỡ Càn Quân Thánh Đế đột phá Chí Tôn.

Trợ giúp kẻ thù mạnh lên là điều Lạc Nam không mong muốn…
Tuy nhiên hắn lại chẳng thể bộc lộ tài năng, bởi vì như vậy càng dễ bị Càn Quân Thánh Đế nhắm vào.

Suy cho cùng thực lực của Lạc Gia không đủ để đối kháng chính diện với Càn Quân Thánh Đế.

“Xem ra ta phải làm một ít chuyện…” Trong đầu dần dần hình thành một kế hoạch để thay đổi cục diện.

Đồng thời Lạc Nam cũng hướng Lạc Sương nhếch mép cười:
“Không thể ở trong quân doanh, tỷ tỷ cũng có thể tự mình đào tạo một đội quân ở Lạc Gia mà?”
“Làm có thể chứ?” Lạc Sương biến sắc, vội vàng che kín miệng hắn, nhỏ giọng thì thào:
“Càn Quân Đế Quốc cấm tất cả thế lực và gia tộc tự ý nuôi quân, chẳng lẽ đệ muốn Lạc Gia chúng ta mang tiếng tạo phản sao?”
“Ai nói chúng ta sẽ công khai nuôi quân? Chỉ cần lấy danh nghĩa huấn luyện và đào tạo một đội hộ vệ mà thôi, nhân số cũng chỉ cần ở mức chấp nhận được, đào tạo toàn lực lượng tinh anh, không nhiều nhưng chất lượng!” Lạc Nam cười tủm tỉm:
“Chẳng lẽ đường đường là Thánh Đế Cấp Thế Lực lại không thể huấn luyện một nhóm hộ vệ à?”
“Nếu chỉ là đội hộ vệ nhân số chưa đến trăm người thì không thành vấn đề…” Lạc Sương hai mắt sáng lên, nàng bị ý đồ của Lạc Nam khơi lên hứng thú.

Nàng tự tin mình có thể tạo ra một đội hộ vệ tinh anh không kém gì quân đội, thậm chí còn vượt trên cả quân đội.

Chẳng may ngày nào đó Càn Quân Đế Quốc gặp nguy cấp, đội hộ vệ này của nàng nói không chừng sẽ phát huy được tác dụng quan trọng, lập công lao lớn.

Càng nghĩ Lạc Sương càng nhiệt huyết sôi trào, đứng lên chống nạnh cười khanh khách:
“Ý kiến này rất khá, hiện tại tỷ tỷ ngươi cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ta sẽ lập tức đi tuyển người!”

“Không cần tỷ tuyển, trọng trách này cứ giao cho đệ là được…” Lạc Nam cười tủm tỉm một cách đầy âm mưu.

“Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì nữa hả?” Lạc Sương hoài nghi nhìn hắn:
“Ta nghe nói vị Trù Sư xinh đẹp tên Chiêu Quân kia cũng là do ngươi tuyển về, nhưng Trù Sư và hộ vệ có thiên phú chiến đấu là hai khái niệm khác nhau!”
“Tỷ tỷ không cần lo lắng, đệ tự có biện pháp!” Lạc Nam vỗ vỗ ngực tràn đầy tự tin.

“Thôi được rồi, cho ngươi thời hạn ba tháng phải tuyển được ít nhất mười người có thiên phú chiến đấu và gia thế trong sạch, bằng không tỷ sẽ tự thân vận động.

” Lạc Sương đưa ra điều kiện.

“Không thành vấn đề!” Lạc Nam cười hì hì xem lấy nàng.

Lạc Sương cảm giác được tên tiểu tử này lại có mưu mô chước quỷ nào đó, bất quá nàng cũng tò mò muốn biểu tên tiểu tử này có bản lĩnh gì.

Đạt thành ăn ý với Lạc Sương, Lạc Nam thoải mái hài lòng tiếp tục trở về phòng.

Nhìn thấy Đại Kiều và Tiểu Kiều vẫn còn ngủ, hắn kết một Trận Pháp ngăn cách với hai nàng, không để hai nàng nghe được tiếng động phát sinh bên ngoài.

Ý niệm vừa động, liền triệu hoán Trì Du Điệp đi ra.

“Phu quân?” Trì Du Điệp vừa nhìn thấy nam nhân liền vui sướng nở nụ cười, cũng đã lâu rồi nàng chưa nhìn thấy hắn.

Lạc Nam gật đầu, chú ý đến một tiểu sủng vật đang nằm trên bả vai của Trì Du Điệp.

Chỉ thấy nó có hình dạng tròn trịa như một cục bông gòn màu trắng, hai con mắt to tròn linh động, nhẹ như lông hồng, lơ lửng nhấp nhô trên vai của Trì Du Điệp hết sức đáng yêu.

“Đừng nói với ta gia hỏa này là nở ra từ quả trứng Hồn Thánh Thú?” Khóe miệng Lạc Nam giật giật hỏi.

“Không sai, nó chính là Hồn Thánh Thú!” Trì Du Điệp yêu thích cưng nựng cục bông gòn, bế nó đến trước mặt Lạc Nam nói:
“Thiếp đặt tên cho nó là Tiểu Bông, nào Tiểu Bông…mau chào phu quân của ta!”
“Xí!” Tiểu Bông quay cái mặt tròn trịa đi ra vẻ giận dỗi, hiển nhiên bất mãn vì Lạc Nam xem nhẹ mình.

“Còn hết sức ngạo kiều nha…” Lạc Nam âm thầm thú vị, lấy tay xoa mạnh hai cái gò má của nó hung hăng nói:
“Tiểu chút chít ngươi tốt nhất ngoan ngoãn, Hồn Thạch Nhũ mà ngươi ăn hàng ngày chính là của ta đó!”
Trì Du Điệp từng tuyển mua một quả trứng Hồn Thánh Thú, có thể phụ trợ Hồn Tu tu luyện và chiến đấu, rốt cuộc đã ấp nở thành công nhờ dùng Hồn Thạch Nhũ tẩm bổ.

Chỉ là nghe cái tên thì rất oai phong, nào ngờ lại nở ra một tiểu sủng vật đáng yêu nhìn như vô hại, chẳng khác nào cục bông gòn tô thêm hai con mắt tròn.

Bất quá Lạc Nam cũng không xem thường nó, bởi vì hắn chú ý đến Nguyên Khí xung quanh đang bị cục bông gòn trước mặt này hấp thụ vào cơ thể tròn trịa, sau đó chuyển đổi Nguyên Khí thành Hồn Lực tinh thuần truyền vào cơ thể Trì Du Điệp.

Không chỉ riêng Trì Du Điệp, mà những nữ nhân Hồn Tu khác của Lạc Nam cũng nhờ vào Hồn Thánh Thú tu luyện bên trong Linh Giới Châu, tiến bộ rất vượt trội.

“Phu quân, chàng gọi thiếp ra có chuyện gì quan trọng sao?” Trì Du Điệp hỏi hắn.

“Tỷ tỷ của ta tặng một loại Dị Hồn, ta muốn cùng nàng luyện hóa!” Lạc Nam cười nói.


Mà nghe hắn nói đến Dị Hồn, Tiểu Bông ở một bên hai mắt sáng rực lên, xém chút bay sang Lạc Nam, năng lượng của Dị Hồn là thứ nó cực kỳ ưa thích.

Trì Du Điệp lại là hơi đỏ mặt, cắn cắn môi thơm đề nghị: “Chàng thu Tiểu Bông vào Linh Giới Châu đi, nó còn nhỏ không thích hợp xem…”
Lạc Nam cười haha, trong sự kháng nghị bất thành của Tiểu Bông liền đem nó thu vào.

Hắn xoay người bế phốc Trì Du Điệp lên, nàng nhẹ giọng nỉ non:
“Cách đây vài ngày chàng và Hi Vũ tỷ đại chiến tung trời còn chưa thỏa mãn sao?”
Lạc Nam thành thật đáp: “Ta nhịn 16 năm trời, phải bù lại cho bằng được…”
“Hoang dâm!” Trì Du Điệp e thẹn đánh vào ngực hắn.

Nhìn Hồn Thiên Nữ Hoàng thẹn thùng như hoa, hắn liền cúi đầu khóa lấy môi đỏ của nàng.

“Ưm…” Trì Du Điệp nhẹ rên một tiếng, toàn thân mềm nhũn đón nhận.

Luyện hóa xong Hoa Tinh Hồn, Lạc Nam ước chừng tu vi Hồn Tu của mình sẽ sánh ngang Thể Tu và Nguyên Tu, cũng là Thánh Giả Viên Mãn.

Năng lượng của Dị Hồn này rất phong phú.


Thánh Cung…
Nằm giữa trung tâm không gian của Thánh Cung không phải là Càn Quân Hoàng Cung huy hoàng rộng lớn, mà thay vào đó là một tòa đài cao vút xuyên vân đương xưng là Vấn Thiên Đài, trang nghiêm thần thánh và không kém phần cổ lão.

Ai cũng biết Vấn Thiên Đài là cấm địa bên trong Thánh Cung, không có lệnh của Càn Quân Thánh Đế và Đương Kim Quốc Sư nếu dám tiến vào, dù là hoàng thân quốc thích cũng sẽ giết bất luận tội, mức độ nguy hiểm còn hơn đi vào Hậu Cung của Thánh Đế.

Lúc này đây trên đỉnh Vấn Thiên Đài là một tòa tế đàn thật lớn, bên trên có các trân phẩm quý giá cúng kiếng, ba nén nhan đang cháy, các bùa chú kỳ quặc bày biện khắp nơi.

Phía trước tế đàn là hai vị nam tử chắp tay mà đứng, dung mạo mơ hồ không rõ ràng.

Một người thân khoác Long Bào uy nghiêm khí phách, cho thấy thân phận của hắn chính là người đứng đầu Đế Quốc này, quân lâm thiên hạ Càn Quân Thánh Đế.

Đứng phía sau Càn Quân Thánh Đế một bước chân là kẻ mặc áo bào như đạo sĩ, là Quốc Sư của Càn Quân Đế Quốc, đồng thời cũng đảm nhiệm vị trí Gia Chủ của Ngô Gia, tên gọi Ngô Dụng.

Ngô Gia cũng là một trong những lập quốc công thần, tinh thông bói toán, thăm dò khí số, vận mệnh, phong thủy.

“Thế nào rồi?” Càn Quân Thánh Đế chợt mở miệng.

“Tin tức tốt thưa bệ hạ…” Ngô Dụng quốc sư nhàn nhạt đáp lại:
“Quốc Vận đang từ hướng Lạc Gia trở về với Thánh Cung, ước chừng trăm năm nữa người có thể an tâm bắt đầu nhờ vào Quốc Vận đột phá Chí Tôn!”
Ánh mắt Càn Quân Thánh Đế lóe lên, giọng điệu trầm thấp uy nghiêm:
“Trăm năm quá lâu, trẫm muốn nhanh hơn thế!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui