Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


Hai bóng dáng lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lạc Kỳ Nam, sắc mặt bọn hắn cực kỳ dữ tợn.

Chính là Vu La Thiên Tôn và Đại Thủ Tiên Tôn…
Không, hiện tại nên xưng bọn hắn là Vu La Địa Đế và Đại Thủ Địa Đế mới đúng.

Vốn chẳng quen biết gì Nhị Lang Thần nên việc cái tên này sống hay chết không liên quan đến bọn hắn.

Nhưng từ khi bộ phận tàn khuyết thần bí kia ký sinh vào cơ thể, hai người bọn hắn thừa hiểu mình đã rơi vào một con đường không lối về.

Cách duy nhất để tồn tại và bước đến tận cùng con đường đó chính là trợ giúp bộ phận tàn khuyết khôi phục đỉnh phong, toàn bộ cơ thể hợp nhất.

Huống hồ bọn hắn cũng chưa từng hối hận, thậm chí là cảm thấy may mắn vì cơ duyên ngập trời này.

Chỉ riêng việc trở thành Địa Đế cấp cường giả trong thời gian cực kỳ ngắn ngũi đã là quá mức tưởng tượng của hai người, chưa kể tu vi Thiên Đế sớm muộn cũng ở trong tầm tay, hơn thế nữa Thiên Đế lúc này không phải là mục tiêu cuối cùng của bọn hắn, trở thành tồn tại Siêu Việt Thiến Đế vốn là điều mà Vu La và Đại Thủ có mơ cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng hiện tại, bọn hắn nhìn thấy tia hy vọng…
Vậy nên ngay khi nhận được tín hiệu cầu cứu từ cánh tay trong cơ thể Nhị Lang Thần, hai bộ phận tàn khuyết từ người Vu La và Đại Thủ lập tức thúc giục, cưỡng ép mở ra Thông Đạo Không Gian mà cùng lúc xuất hiện.

Thậm chí trước đó, cả Vu La và Đại Thủ cũng chưa từng quen biết nhau.

Nhưng khi vừa mới xuất hiện, hai người đã cực kỳ ăn ý phối hợp, đồng loạt mang theo sát cơ cường liệt khóa chặt bóng lưng Lạc Kỳ Nam.

Không…không phải là hai người bọn hắn, mà là hai bộ phận trên cơ thể bọn hắn.

Một tay của Đại Thủ và một chân của Vu La đồng thời duỗi ra, chỉ thấy cánh tay và cái chân này khô gầy tong teo như củi mục tưởng chừng không chút lực lượng, nhưng bên trên chúng nó lại lưu chuyển những luồng Thánh Uy khiến không gian băng liệt.

Đại Thủ và Vu La không được thiên tài như Nhị Lang Thần, ngộ tính của bọn hắn tương đối kém, nên đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn luyện được Thánh Kỹ một cách hoàn chỉnh.

Thử nghĩ mà xem, nếu như bất kỳ kẻ nào cũng luyện được Thánh Kỹ, vậy thì Thánh Kỹ cũng quá mức bình thường.

Cũng chính vì thế, không cần Vu La và Đại Thủ ra tay, bộ phận tàn khuyết trên cơ thể bọn hắn đã chủ động xuất kích.

“U Minh Diệt Hồn Chưởng!” Cánh tay khô gầy trên thân Đại Thủ chưởng ra một kích trí mạng, Thánh Uy nhắm thẳng vào Linh Hồn mục tiêu oanh sát.


“U Minh Đoạn Mạch Cước!” Cùng thời điểm, nhất cước từ Vu La tung ra, vô biên lực lượng gào thét hóa thành một cước khổng lồ đạp xuống, ý đồ nghiền nát tất cả kinh mạch trong cơ thể Lạc Kỳ Nam.

Vừa ra tay đã dùng đến thủ đoạn cực kỳ ngoan độc, hiển nhiên những bộ phận tàn khuyết này đều là tồn tại tâm ngoan thủ lạc, một khi đã xác nhận địch nhân không thể hòa giải, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà toàn diệt.

“Tiểu Kỳ Nam nguy hiểm!”
Trực giác của Thần Thú vốn dĩ bén nhạy, ngay khi cảm nhận được hai kẻ lạ mặt tấn công, Loan Loan lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Thật ra không cần Loan Loan cấp báo, Lạc Kỳ Nam cũng sớm nhận ra nguy hiểm dữ dội.

Nàng sở hữu Thời Không Thánh Thể, việc giao đấu trong hư không chẳng khác nào là sân nhà của nàng, cho nên mọi diễn biến bên trong vạn dặm hư không đều nằm trong tầm kiểm soát.

Điều khiến nàng cảm thấy kinh ngạc chính là kẻ thù quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, vậy mà một lúc đánh ra hai loại Thánh Kỹ vừa muốn diệt hồn, vừa muốn phá thể của nàng.

Đối với Thánh Kỹ, dù Lạc Kỳ Nam có thiên phú cao đến mức nào cũng không dám xem nhẹ.

Nàng từ nhỏ đã đi theo sư phụ, hầu hết bản lĩnh đều học hỏi từ sư phụ, nhưng có một điều cực kỳ quan trọng mà Lạc Nam đã dạy cho nàng.

Đó là không được phép xem nhẹ bất kỳ đối thủ nào, mỗi một trận chiến đều phải tập trung cao độ, sáng suốt nhất có thể trong mọi hoàn cảnh.

Lạc Kỳ Nam chỉ đành thu hồi thế công đang nhắm vào Nhị Lang Thần, hai tay chuyển sang kết ấn, môi thơm hé mở:
“Thần Thông - Không Gian Xoắn Óc!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Theo ý niệm của nàng, Không Gian bốn phương tám hướng xung quanh Lạc Kỳ Nam đột nhiên thay hình đổi dạng, chúng nó tầng tầng xắn lại với nhau tạo thành hai đường hầm không gian hình xoắn óc, bên trong đường hầm ẩn chứa lực lượng thôn phệ dữ dội, hút lấy thế công của Vu La và Đại Thủ đang đánh đến vào bên trong.

Mà lối ra của đường hầm xoắn óc này lại chính là vị trí của Nhị Lang Thần.

“Cứu ta!”
Nhị Lang Thần thấy cảnh tượng này xém chút vãi cả ra quần.

“Hừ, tiểu nha đầu ở trước mặt chúng ta chơi Không Gian còn non lắm!”
Hai bộ phận tàn khuyết cùng lúc cười gằn, Không Gian chi lực bùng lên, lấy tốc độ chóng mặt tác động vào hai đường hầm xoắn óc do Lạc Kỳ Nam tạo nên.

Đường hầm không gian lại thay phương đổi hướng, lối ra ở phía Nhị Lang Thần chuyển sang nhắm thẳng mặt Lạc Kỳ Nam, bên trong vẫn là hai luồng Thánh Kỹ đang gào thét tập kích lao đến.

“Đổi phương hướng cho ta!”

Lạc Kỳ Nam cắn răng thanh lãnh quát, cướp lại quyền điều khiển đường hầm…
“Nằm mơ!” Hai bộ phận tàn khuyết gầm lên phẫn nộ, tiếp tục vận dụng Không Gian Chi Lực cướp quyền khống chế.

Lối ra của đường hầm xoắn ốc liên tục thay đổi một cách chóng mặt, khi thì nhắm vào Nhị Lang, khi thì chuyển sang Lạc Kỳ Nam và Loan Loan bên dưới nàng.

Tình cảnh này khiến Vu La và Đại Thủ nhìn hoa cả mắt, bọn hắn xin thề…đây là lần đầu tiên trong đời chứng kiến một trận chiến như vậy.

Hai bên đang ra sức tranh đoạt quyền điều khiển đường hầm không gian để tập kích đối thủ, quả thật không tưởng tượng nổi.

Phải tinh thông Không Gian đến mức độ nào mới làm được như vậy?
Lạc Kỳ Nam sở hữu Thời Không Thánh Thể cường đại là điều dễ hiểu, nhưng hai bộ phận tàn khuyết cũng chẳng thua kém nàng?
“Lần này theo đúng chủ rồi…!” Vu La cùng Đại Thủ âm thầm mừng rỡ.

RĂNG RẮC…
Rốt cuộc, ngay cả đường hầm không gian do Lạc Kỳ Nam tạo ra cũng chẳng thể chứa đựng được Thánh Kỷ hùng mạnh, âm thanh rạn nứt vang lên sau đó nổ tung thành mảnh nhỏ giữa trung tâm, chẳng nhắm vào bất kỳ ai cả.

“Bạo!”
Nhân cơ hội đó, hai bộ phận tàn khuyết đồng loạt tru lên giận dữ.

ĐÙNG ĐÙNG!
U Minh Diệt Hồn Chưởng và U Minh Đoạn Mạch Cước nổ tung, tạo thành một cơn loạn lạc ngay giữa lòng hư không.

Không gian nổ tung như thủy tinh rơi rụng, vô số vòng xoáy không gian loạn lưu hình thành, sẳn sàng nghiền nát tất cả mọi thứ bên trong vụ nổ.

GÁY!
Loan Loan kiệt ngạo gáy vang, đôi cánh hừng hực cuồng phong mang theo Lạc Kỳ Nam luồn lách bên trong vụ nổ.

Mà đứng trên lưng Loan Loan, Lạc Kỳ Nam cũng liên tục chưởng ra Kim Ô Thánh Hỏa, thiêu trụi các mảnh vỡ không gian sắt lẹm đang cắt về phía hai người.

Vụ nổ đã khiến không gian trở nên hỗn loạn, khoảng cách của nàng cùng đám người Nhị Lang Thần cũng đang bị trôi xa…
Thừa cơ ngàn năm có một, Vu La cùng Đại Thủ cũng chẳng thèm để ý đến Lạc Kỳ Nam, bọn hắn nhao nhao tiếp cận Nhị Lang Thần, kéo hắn nhảy vào hư không loạn lưu đào tẩu.

Ánh mắt Lạc Kỳ Nam lạnh lùng, nàng muốn Đảo Ngược Thời Gian để ngăn ngừa mấy kẻ này, Thời Gian Chi Lực đã bắt đầu chuyển động.


“Không thể được! Dì Tuế Nguyệt đã dặn trước đừng dùng Thời Gian tác động lên bọn chúng!” Loan Loan thấy cảnh này vội vàng cao giọng quát:
“Chúng là tồn tại ngoài tầm vũ trụ, dùng Thời Gian tác động lên bọn chúng sẽ bị phản phệ nặng nề, dù muội có Thời Không Thánh Thể cũng sẽ trọng thương!”
Đó cũng là lý do trước đó Lạc Kỳ Nam chỉ dùng Không Gian làm khó Nhị Lang Thần mà không dám dùng lực lượng Thời Gian làm hắn đứng im bất động để dễ dàng tiêu diệt.

“Hừ, chỉ một chút nữa thôi…ta có thể chặn lại chúng!” Lạc Kỳ Nam bất chấp bản thân sẽ tổn thương, ấn pháp bắt đầu kích hoạt.

“Muội mà bị thương là baba sẽ đau lòng, cẩn thận người đánh cái mông của muội!” Loan Loan ném ra ác chủ bài.

Lạc Kỳ Nam nghe vậy toàn thân cứng đời, hai tay vô thức rủ xuống, trơ mắt nhìn Nhị Lang Thần như chó chết được Vu La và Đại Thủ mang đi.

Nàng thật sự không muốn để phụ thân của mình đau lòng, nhất là nếu biết được nguyên nhân hắn chắc chắn sẽ tức giận.

“Đáng ghét, tỷ lại lôi baba ra làm ta phân tâm!” Lạc Kỳ Nam tức giận giậm chân nói.

“Nha đầu cố chấp, muội thừa hiểu nếu đánh toàn lực, chưa chắc muội thắng được hai bộ phận đó!” Loan Loan bất đắc dĩ nói.

Lạc Kỳ Nam trầm mặc, quả thật đúng là như vậy…
Nàng hiện tại không có Thánh Kỹ, nếu như bung toàn lực để chiến đấu vẫn không nắm chắc giành thắng lợi.

“Được rồi, tạm thời để bọn chúng nhảy nhót thêm một thời gian!” Lạc Kỳ Nam lười biếng nói.

Loan Loan hài lòng gật đầu, mang theo muội muội xuyên phá hư không bay vọt đi, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.

Mọi thứ nói thì dài dòng, thực chất diễn ra trong thời gian ngắn, khi các vị Thiên Đế căm phẫn đuổi đến đã chẳng còn mục tiêu.

Nghĩ đến lần này truy sát Nhị Lang Thần chẳng những không thu hoạch được gì, ngược lại còn khiến Vũ Khí của mình vô duyên vô cớ nổ tung, cả đám hận không có chỗ phát tiết.

“Theo lệnh của ta, tăng cường truy nã và tìm kiếm tung tích Nhị Lang Thần!”
Trong lúc nhất thời, hàng loạt mệnh lệnh được các cường giả đưa ra, thề phải bắt Nhị Lang Thần cho bằng được.


Linh Giới Châu…
Các vị mỹ nhân không mảnh vải che thân vô lực ngâm mình dưới Cực Lạc Suối, mặc cho làn nước ấm dễ chịu che phủ da thịt, từng bờ môi thơm nở nụ cười mãn nguyện.

Lâu ngày không cùng nam nhân của mình ân ái, vừa mới gặp lại nhau chẳng khác nào thiên lôi gặp địa hỏa, vụ nổ vang trời diễn ra nối liền không dứt, kèm theo đó là bầu không khí dâm mị, tiếng rên rỉ mê người cùng âm thanh thở dốc nặng nề của nam nhân vang vọng bốn phương tám hướng, vô tình làm các mỹ nhân đang có mặt trong Linh Giới Châu khổ không tả nổi.

Lạc Nam một mặt dương dương đắc ý vì chiến tích của mình, hắn vẫn cực kỳ sung sức, động tác ôn nhu tắm rửa, xoa bóp cho nữ nhân của mình.

“Rất tốt…Tuế Nguyệt Nữ Đế không làm ta thất vọng, nuôi dưỡng thê tử của ta càng thêm mê người” Lạc Nam quan sát ngọc thể trần trụi của các nàng, nhìn thấy Diễm Hồng Liên, Vương Y Vận và Băng Lam Tịch ngày càng xinh đẹp, thân thể nở nang thành thục như mật đào chín mộng, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, hài lòng gật đầu nói.


Băng Lam Tịch cùng Vương Y Vận thở hổn hển, si mê nhắm mắt tận hưởng bàn tay của nam nhân ma sát trên cơ thể mình, hưởng thụ sự cưng chiều của hắn khiến các nàng mê luyến, điều mà những năm qua dù ở trong mơ các nàng cũng thèm muốn.

“Chàng là tên vô tình khốn kiếp, nếu không phải ba người bọn thiếp cảm nhận được chàng trở về Tiên Ma Vực, sau đó dùng Lệnh Bài truyền tống vào trong Cung Đình Thụ, sợ rằng chàng cũng không nhớ mà đi tìm bọn thiếp!”
Diễm Hồng Liên hừ hừ giận dỗi, bờ môi đỏ rực như lửa bất mãn vểnh lên.

Lạc Nam cúi đầu hôn xuống bờ môi nàng ngậm lấy mút chùn chụt, cười khà khà đáp:
“Phu thê chúng ta tâm hữu linh tê, ta biết các nàng sẽ đi vào gặp ta, vì thế không mạo hiểm đến Việt Long Tinh gặp gỡ tránh có người hữu tâm để ý!”
Ôm hôn Diễm Hồng Liên đến khi môi nàng sưng mọng, Lạc Nam lại tham lam ôm lấy Băng Lam Tịch và Vương Y Vận, cảm nhận sự tinh tế mát lạnh từ da thịt các nàng, hắn như trẻ con nghịch ngợm cúi đầu nhấm nháp hai bầu sữa thơm tho màu hồng phấn.

Hai nữ như bạch tuộc quấn lấy cơ thể cường tráng của nam nhân, ưởn cao bộ ngực bạo mãn để hắn dễ dàng thưởng thức, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý.

Đã bao nhiêu năm rồi, các nàng liều lĩnh cố gắng khai thác Thể Chất, các nàng cố gắng tu luyện không ngừng nghĩ, chẳng phải là chờ ngày này sao?
Âu yếm nhau hồi lâu, Lạc Nam tựa lưng vào bờ suối, lồng ngực rộng rãi ôm trọn ba thê tử yêu kiều, có chút nhận lỗi:
“Phu quân ta thật sự thất bại, đã hứa sẽ đích thân đến Tuế Nguyệt Cung đón các nàng trở về, kết quả lại khiến từng người các nàng phải đi tìm ta!”
“Đầu tiên là Dao Dao mấy nữ, tỷ muội Cơ Nhã Cơ Băng, sau đó là Tam Nương…hiện tại đến lượt các nàng!”
“Người trong giang hồ, thân bất vô kỷ! chàng không cần tự trách mình!” Băng Lam Tịch vuốt ve lồng ngực rắn chắc của nam nhân, đau lòng nhìn dáng vẻ trưởng thành và khí chất cương nghị của hắn qua năm tháng, ôn tồn nói:
“Bất kể như thế nào bọn thiếp đều tự hào về những điều chàng đã làm được, huống hồ ở cung Tuế Nguyệt vẫn còn rất nhiều tỷ muội đang chờ chàng đến đón!”
Vương Y Vận đồng cảm gật đầu, hơi thở như u lan: “Huống hồ bọn thiếp đã chán ngấy việc bế quan rồi rèn luyện một cách an nhàn trong khi chàng và tất cả mọi người ở Việt Long Tinh đều đang lăn lộn trên bờ vực sinh tử rồi!”
“Đừng có lừa gạt ta!” Lạc Nam lắc đầu: “Các nàng có được như ngày hôm nay, cái giá bỏ ra cũng không hề nhỏ, sao có thể nói là an nhàn?”
“Không nói mấy chuyện này nữa!” Diễm Hồng Liên cười nói:
“Nhiệm vụ chính của bọn thiếp lần này là trở về bảo hộ Việt Long Tinh phát triển, không phải chủ động đi tìm chàng đâu…cho nên đừng có áy náy!”
“Ta cũng không ngờ Việt Long Tinh tiền thân lại là Đế Thiên Tiên Ma Giới!” Lạc Nam cảm thán không thôi.

“Khanh khách, vậy phu thê chúng ta đều có xuất thân là người của Đại Tiên Giới thời thượng cổ đấy!” Mấy nữ che miệng cười duyên.

Thật ra ngay khi Tuế Nguyệt Nữ Đế tuyên bố mọi việc phát sinh ở Tiên Ma Vực, nghe thấy Việt Long Tinh vậy mà dung hợp với nơi đó, chúng nữ cũng giật mình vô cùng.

Biết Lạc Nam trăm công nghìn việc lại có nhiều kẻ thù, chỉ sợ việc chiếu cố Việt Long Tinh sẽ rất vất vả, vì vậy tỷ muội Hậu Cung đã thương nghị thật kỹ, cuối cùng Liễu Ngọc Thanh quyết định cử ra ba người các nàng xuất cung tọa trấn, thay Lạc Nam bảo vệ Việt Long Tinh trước lòng tham của đám sói đói.

Ba nàng chưa từng lộ diện trong mắt thế nhân, không ai biết ba nàng có dính liếu với Tuế Nguyệt Cung hay Thiếu Chủ Côn Lôn Giới, tương lai sẽ tạo bất ngờ cho kẻ địch khi công khai quan hệ.

Lạc Nam nghe vậy vô cùng tự hào, người ta nói sau lưng nam nhân thành công luôn có bóng dáng của nữ nhân hiểu chuyện.

Sau lưng hắn có nhiều nữ nhân hiểu chuyện như vậy, lo gì đại sự bất thành?
“Các nàng trở về vừa lúc, ta cũng muốn thông qua các nàng gửi tài nguyên cho Vô Ưu, Minh Không và toàn thể Việt Long Tinh!” Lạc Nam cười nói:
“Ngoài ra, cũng lâu rồi phu quân chưa có quà cho các nàng!”

Chúc cả nhà ngủ ngon, mai cuối tuần e sẽ cố gắng viết nhiều hơn, mấy hôm nay bận quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui