Biểu cảm của Đường Hoa Nguyệt trong giây
lát giỗng như một kẻ tâm thần: “Bây giờ anh chắc
chắn chứ? Anh như thế này....có được không?”
Hoắc Tuấn Anh hạ giọng “Ừm” một tiếng:
“Không cần lo lắng cho anh, không có gì”
Nếu đã như vậy, Đường Hoa Nguyệt không
nói nhiều lời xuống khỏi giường sau đó ra ngoài
phòng bệnh.
Thật sự vẫn quen tự làm việc một mình, ai
muốn quan tâm anh ta?!
Nếu anh đã nói bản thân không sao, vậy tự
nhiên Đường Hoa Nguyệt cũng không có bất kì
quan tâm gì.
Nghĩ cũng đúng, nhìn anh vẫn có thể đến, bị
thương có lẽ cũng không nặng lắm.
Nghĩ đến những năm đó cô đã chịu bao nhiêu
tội lỗi đau khố, thê thảm gấp trăm ngàn lần, cô
còn thể chịu đựng được, họ Hoắc kia thực sự
không có gì đáng nói cả.
Bệnh viện này vừa may là do bệnh viện mà
Tân Kỳ Tân công tác sau khi trở vê Trung Quồc,
chỉ là hôm nay không phải ca trực của Tần Kỳ Tân,
Đường Hoa Nguyệt cũng không muốn làm anh ta
bất ngờ, dù sao đợi sau khi Hoắc Tuấn Anh Lấy
tủy ra, mọi chuyện đều dễ dàng nói.
Cây kim lạnh băng vừa to vừa dài chầm chậm
đâm vào tĩnh mạch trên cánh tay của Hoắc Anh
Tuấn, anh chỉ thấy cả người mình ớn lạnh, nhưng
ở trước mặt Đường Hoa Nguyệt chịu đựng không
kêu lên.
Đường Hoa Nguyệt bị anh liếc một cái, hiểu
nhầm ý của Hoắc Anh Tuấn, trực tiếp tìm một cái
cớ: “Hôm nay tôi không cần lấy, mấy bản mẫu của
tôi đang để bên Tần Kỳ Tân.
Nói cho cùng thân
thể tàn tạ của tôi cũng không còn bao nhiêu máu,
vậy nên cũng bớt lãng phí một chút.
Anh nói có
đúng không, Hoäc tổng giám đốc”
Cô vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào máu
của Hoắc Tuấn Anh Từ từ chảy vào ống nghiệm,
hai mắt nóng rực.
Nhưng ống hút này là để cứu mạng Thư Thư,
cô con gái bảo bối đáng yêu nhất của cô, chỉ cần
trực tiếp ghép tủy là bệnh của bé có thể khỏi
bệnh rồi!
Bé sẽ trở thành một đứa bé khỏe mạnh như
bao đứa trẻ khác, sẽ bình an vui vẻ lớn
lên......Đường Hoa Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng
đầy hy vọng này, ánh mắt trở nên chua sót.
Tận đến khi y tá rút kim ra, anh ta đưa cho
Hoặc Tuấn Anh một cục bông và ấn lên đâu kim
châm của mình, Đường Hoa Nguyệt mới rũ mị,
ánh mắt chuyển từ cánh tay lên khuôn mặt có
chút tái nhợt của anh ta.
Hoắc Tuấn Anh dường như có chút khó chịu
cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của Đường Hoa
Nguyệt, nặng nề nói: “Đường Hoa Nguyệt, em
nhất định phải nói chuyện như vậy với anh phải
không?”
Đường Hoa Nguyệt cười cười: “Chê cười rồi,
tôi với Hoắc tổng giám đốc nói chuyện nửa câu
không hợp.”
“Như vậy” Hoắc Tuấn Anh gật gật đầu: “....Vậy
anh đi đây, có kết quả phù hợp nhớ báo cho anh.
Anh có việc, không cần tiễn ”
Trước trán và sau đầu Hoắc Tuấn Anh đều có
vết thương, áo vest cũng có mấy vết xước, lúc này
vai anh hơi run rẩy, tay phải cử động có chút
- ---------------------------.