Tổng Tài Ngược Thê Yêu Không Lối Thoát Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ


“Vị…vị công tử này, chúng ta xin phép được cáo lui…”
Thanh âm run rẩy đầy khách khí pha lẫn vô tận hoảng sợ, chính Phí Thái Trưởng Lão cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với một hậu bối.

Ngay cả Dương Diệp Đan Tử cũng chưa từng khiến hắn phải thốt ra lời như vậy.

Dù Dương Diệp Đan Tử thân phận rất cao, nhưng hắn cũng là Thiên Đế, Thiên Đế đáng giá được tôn trọng ở bất kỳ nơi nào, Dương Diệp cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Nhưng khi đối mặt với một kẻ vừa triệt hạ Thiên Đế, cắn nuốt cả Linh Hồn của đối phương, Phí Thái Trưởng Lão không thể không kinh sợ.

Bởi vì thực lực của hắn và Liêm Thái Trưởng Lão tương đương nhau.

Nếu như Liêm Thái Trưởng Lão dễ dàng thê thảm như vậy, dù hắn có xông lên thì kết quả cũng chẳng mấy khác biệt.

Còn không chuồn lẹ thì đợi đến mức nào?
Phí Hà cùng Liêm Hiếu cũng đã sắp vãi cả ra quần, trong lòng thầm hận Dương Diệp Đế Tử vì sao đi tranh giành nữ nhân với một kẻ khủng bố như vậy a, còn an tâm để bọn hắn đi tạo áp lực nữa chứ, muốn để bọn hắn chết hết sao?
Lạc Nam ánh mắt lạnh lẽo, hờ hững hỏi:
“Nghe nói các ngươi còn muốn tiết lộ nơi ẩn cư của Phiêu Miểu Tiên Cung ra toàn vũ trụ?”
Ba người rùng mình, lắc đầu như trống:
“Không dám, không dám…là Thái Thượng Đan Đế nói vị trí cho chúng ta, công tử có thắc mắc gì cứ đi tìm hắn!”
“Yên tâm!” Lạc Nam nhẹ gật đầu, gằn từng chữ nói:
“Về nói lại với Dương Diệp, Đan Thần Đại Hội nếu muốn phục thù cứ việc nhắm vào ta, khi đó có lẽ ta còn xem hắn như một nam nhân!”
“Còn nếu vẫn tiếp tục âm thầm giở trò mờ ám, dù hắn có là đồ đệ của Thái Thượng Đan Đế, ta vẫn mượn đầu của hắn dùng làm ghế ngồi, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu thưa công tử…” Phí Thái Trưởng Lão cùng hai người gật đầu như giã tỏi.

“Để lại Linh Hồn Bổn Nguyên rồi cút đi!” Lạc Nam điềm nhiên nói.

“Cái này…” Phí Thái Trưởng Lão sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Giao Linh Hồn Bổn Nguyên, chẳng khác nào mạng sống của mình luôn bị khống chế.

Hơn nữa mình là người của Thái Thượng Đan Đế, nếu giao Linh Hồn Bổn Nguyên cho người khác, chắc chắn sẽ bị Thái Thượng Đan Đế xem nhẹ, từ nay về sau chẳng trọng dụng nữa.

“Vậy các ngươi có thể đi chết!”
Thấy ba người lưỡng lự, trong mắt Lạc Nam lóe lên sát cơ nồng nặc.

“Giao, chúng ta giao, công tử bớt giận!” Liêm Hiếu cùng Phí Hà sợ chết đến cực điểm, ngoan ngoãn giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên.

Mà Phí Thái Trưởng Lão cũng mồ hôi đầy đầu, cân nhắc các loại biện pháp có thể thoát thân, cuối cùng lắc đầu.

Chưa kể Lạc Nam thực lực khủng bố, Phiêu Miểu Nữ Đế cùng Đại Trưởng Lão của Phiêu Miểu Tiên Cung đứng ở bên cạnh vẫn chưa ra tay.


Nếu như ba người đồng loạt ra tay, hắn có thêm vài cái mạng cũng không đủ chết.

Nghĩ đến đây, Phí Thái Trưởng Lão chỉ đành ảo não giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên.

Trong lòng thầm hận mình ngu xuẩn, vì sao tham công dính liếu vào vụ này.

Hận mình một thì hắn lại càng hận Liêm Gia mười.

Nếu không phải Liêm Hiếu ngu xuẩn không biết trời cao đất dày, chủ động ra tay với Lạc Nam, Liêm Thái Trưởng Lão bao che hậu bối cũng xuất thủ, có lẽ đôi bên còn chưa đến mức sống chết, vẫn có cơ hội nói chuyện a.

Đáng tiếc, ngay từ đầu chẳng ai xem trọng Lạc Nam cả.

Có hối hận cũng muộn rồi…
Tiếp thu Linh Hồn Bổn Nguyên của ba người, Lạc Nam phất tay:
“Nhớ lời ta nói, Dương Diệp còn dám lén lút giở trò gì, lập tức thông qua liên kết với Linh Hồn Bổn Nguyên báo tín hiệu cho ta!”
“Tuân mệnh!”
Phí Thái Trưởng Lão ba người gật đầu như gõ trống, lúc này chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, tránh mặt tên nam nhân ác ma này.

Để tiết kiệm thời gian, Phí Thái Trưởng Lão trực tiếp xách Phí Hà cùng Liêm Hiếu lên, xé rách không gian trốn mất dạng.


Nhìn theo bóng lưng mấy người biến mất, Tử Yên có chút lo lắng kéo tay Lạc Nam:
“Phu quân, xem ra chúng ta đã triệt để đắc tội Đan Thần Tháp!”
“Không…” Lạc Nam mỉm cười lắc đầu:
“Chúng ta chỉ đắc tội Thái Thượng Đan Đế mà thôi!”
Ở kiếp Long Nghịch, hắn từng chiêu mộ Đan Thần Tháp, cho nên khá hiểu rõ cơ cấu bên trong thế lực này.

Ba vị Thiên Đan Đế đứng đầu của Đan Thần Tháp có địa vị ngang nhau, hơn nữa mỗi người đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, không ai phục ai, lập trường cũng khác biệt.

Chỉ vì duy trì địa vị bất khả xâm phạm của Đan Thần Tháp nên ba người mới liên hợp với nhau mà thôi.

Cho nên đắc tội với Thái Thượng Đan Đế không đồng nghĩa với đắc tội toàn bộ Đan Thần Tháp.

Trừ khi đắc tội cả ba vị Thiên Đan Đế đứng đầu, đó mới gọi là đắc tội Đan Thần Tháp.

“Đa tạ Lạc công tử giải quyết phiền toái của bổn Cung, ngươi có thể mang Tử Yên rời đi, hy vọng không bạc đãi nàng!”
Thấy mọi chuyện đã kết thúc, Phiêu Miểu Nữ Đế vốn im lặng từ đầu đến giờ rốt cuộc lên tiếng.

Thanh âm vẫn chẳng chứa đựng chút cảm xúc nào, chỉ có lạnh lẽo thấu xương.


“Sư phụ…” Tử Yên lập tức khẩn trương, nàng không muốn từ bỏ thế lực đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ a.

“Phiêu Miểu Nữ Đế xem xét lại!” Lạc Nam chắp tay, nghiêm chỉnh nói:
“Hiện tại Phiêu Miểu Tiên Cung và Thái Thượng Đan Đế đã trở mặt, sau này sẽ không còn ai giao dịch với Phiêu Miểu Tiên Cung, hơn nữa khả năng bị trả thù vẫn còn!”
“Là vì Dương Diệp có ân oán với ta nên mới liên lụy đến các vị, Lạc Nam ta có một đề nghị!”
“Mời công tử nói!” Đại Trưởng Lão gật đầu.

“Ta muốn thay thế vị trí của Thái Thượng Đan Đế, trở thành minh hữu tiếp tục giao dịch, cung cấp tài nguyên cho Phiêu Miểu Tiên Cung!” Lạc Nam đề nghị:
“Ngoài ra, Côn Lôn Giới và Phiêu Miểu Tiên Cung có thể thiết lập Truyền Tống Trận, tùy thời ứng phó khi người của Thái Thượng Đan Đế tìm đến trả thù!”
“Đúng vậy a!” Tử Yên gật đầu phụ họa, kéo tay Phiêu Miểu Nữ Đế làm nũng:
“Sư phụ, phu quân của ta còn là một Luyện Đan Sư lợi hại, tin tưởng có thể cứu được Lão Sư Phụ tỉnh lại!”
Các vị Trưởng Lão nghe vậy cũng cảm thấy đọng lòng.

Bởi vì biểu hiện ưu việt của Lạc Nam các nàng cũng đã thấy, còn chưa kể đến Côn Lôn Đế Thiên tọa trấn sau lưng hắn.

Nếu như Phiêu Miểu Tiên Cung có đối tác như vậy liên kết, các nàng và những đồ đệ cũng yên tâm lánh đời hơn.

Nào ngờ, Phiêu Miếu Nữ Đế lại ung dung lắc đầu, lạnh nhạt nói:
“Ý tốt của Lạc công tử chúng ta xin nhận, nhưng bổn Cung đã có dự định khác!”
“Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ tìm vị trí ẩn cư khác, không sợ Thái Thượng Đan Đế biết chỗ tìm đến trả thù!”
“Bổn Cung cũng sẽ liên hệ Thiên Địa Hội hợp tác làm ăn, chỉ có thế lực uy tín và danh dự như Thiên Địa Hội mới đảm bảo giữ kín bí mật cho chúng ta, cũng sẽ không để việc tư xen vào việc công!”
“Sư phụ, vậy còn Lão Sư Phụ thì sao? chẳng lẽ người định để sư phụ mình vẫn hôn mê?” Tử Yên chưa từ bỏ cố gắng thuyết phục.

Phiêu Miểu Nữ Đế lắc đầu: “Bổn cung sẽ nhờ Thiên Đan Đế của Thiên Địa Hội hỗ trợ, chấp nhận thiếu nợ ân tình của bọn hắn!”
“Nhưng mà…” Tử Yên sắc mặt trắng bệch.

Nếu như Phiêu Miểu Tiên Cung đổi nơi khác lánh đời, chẳng phải nàng cũng sẽ tìm không thấy đường về hay sao?
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thật sự có chút không đành lòng Tử Yên đau khổ.

Nhưng Cung Chủ đã có lệnh, hơn nữa quy tắc của Phiêu Miểu Tiên Cung còn rành rành ở đó, không cho phép Tử Yên áp chế Phiêu Miểu Tử Tình Công tiếp tục làm truyền nhân.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Lạc Nam nắm chặt tay Tử Yên đề nghị nói.

“Phu quân?” Tử Yên kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ đến nam nhân của mình sẽ bỏ cuộc nhanh như vậy.

“Tin tưởng ta!” Lạc Nam bí mật nháy mắt với nàng, truyền âm.

“Ừm…” Bán tính bán nghi, Tử Yên vẫn ngoan ngoãn gật đầu.


“Cáo từ các vị, hy vọng tương lai chúng ta có cơ hội gặp lại!” Lạc Nam chắp tay nói lời từ biệt.

“Lạc công tử tiềm lực phi phàm, Tử Yên đi theo ngươi cũng nở mày nở mặt!” Các vị Trưởng Lão niềm nở đưa tiễn:
“Chúng ta giao nàng cho ngươi, hy vọng ánh mắt của Tử Yên không nhìn lầm người!”
“Xin chư vị yên tâm, dù ta tan xương nát thịt cũng không để Tử Yên rơi một giọt lệ!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực.

“Tử Yên xin chân thành cảm ơn tất cả những gì Phiêu Miểu Tiên Cung ban cho!” Tử Yên khom lưng thật sâu nói.

“Đi thôi…” Phiêu Miểu Nữ Đế phất nhẹ óng tay áo, môi mềm nhẹ mở.

Không tiếp tục dong dài, Lạc Nam ôm Tử Yên cưỡi lên Tinh Không Long Mã.

NGAO!
Vó ngựa rít dài, bóng dáng đôi nam nữ biến mất dạng.

“Cung chủ…cung chủ…”
Thấy Phiêu Miểu Nữ Đế bỗng nhiên có chút thất thần, Đại Trưởng Lão phải gọi hai tiếng.

“Chuyện gì?” Phiêu Miểu Nữ Đế giật mình hỏi.

“Kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Các vị Trưởng Lão hỏi.

“Cứ dựa theo kế hoạch ta sắp xếp!” Phiêu Miểu Nữ Đế gật đầu khoác tay:
“Thông báo tất cả đệ tử chuẩn bị, thu thập hành lý và tài sản, chuẩn bị tìm nơi lánh đời mới!”

Mặc dù Phiêu Miểu Tiên Cung nhân số từ đệ tử cho đến Cung Chủ là không nhiều, nhưng để di dời một Thiên Đế Cấp Thế Lực cũng chẳng phải đơn giản.

Nên bầu không khí có phần hối hả, bận rộn.

Phiêu Miểu Nữ Đế cũng trở về phòng mình, nhìn thấy không gian trống trải, chỉ có một chiếc gương đồng, một chiếc giường đá và Gia Tốc Trận dùng để tu luyện.

Phất tay, nàng chuẩn bị thu nạp Gia Tốc Trận.

“Hàm Nhi…”
Từ phía sau vang lên một thanh âm đầy phức tạp, Phiêu Miểu Nữ Đế toàn thân có chút cứng đờ, hai mắt nhắm lại.

Bất quá vô cùng ngắn ngũi, nàng đã quay người lại, đôi mắt hờ hững vô tình nhìn lấy kẻ xa lạ vừa lén lút xâm nhập phòng mình.

“Lạc công tử, ngươi xâm nhập phòng của bổn cung là có ý đồ gì? Muốn cùng Phiêu Miểu Tiên Cung là địch sao?” Phiêu Miểu Nữ Đế giọng điệu lạnh lẽo.

“Hàm Nhi…là lỗi của ta…”
Lạc Nam hai mắt đỏ ngầu, một tay ôm ngực đè nén cảm giác đau đớn trổi dậy.

“Bổn cung tên gọi Phiêu Tử Hàm, người đời gọi ta Phiêu Miểu Nữ Đế!” Phiêu Miểu Nữ Đế chắp tay mà đứng, ánh mắt không nhìn thẳng hắn:
“Hai từ Hàm Nhi chỉ có gia sư được gọi, mong công tử tự trọng!”
“Thương thế của lão sư nàng sao rồi? có thể cho ta đi xem được không?” Lạc Nam áy náy nói:

“Là do ta trọng thương bà ấy, ta muốn nàng căm hận ta, nhưng ta tuyệt đối không ngờ thương thế đó lại nặng đến mức đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh!”
Tận cùng ánh mắt Phiêu Miểu Nữ Đế có chút dao động, nàng vẫn không nhanh không chậm nói:
“Công tử nói gì bổn Cung không hiểu, ngươi vì sao có thể lẻn vào nơi đây?”
“Ta là một Trận Đế, Trận Pháp của các nàng không ngăn được ta!” Lạc Nam thành thật đáp:
“Ta chỉ muốn được gặp riêng nàng, để nói ra một lời xin lỗi…Hàm Nhi, nàng cho ta cơ hội giải thích!”
Phiêu Miểu Nữ Đế xoay mặt hướng ra cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng cho Lạc Nam.

Lạc Nam nở nụ cười có chút thảm, nhìn bóng lưng của nàng, như độc thoại nội tâm, từng câu từng chữ chậm rãi thốt lên:
“Ta vốn là người của móc thời gian này, vì một chuyện bất đắc dĩ phải nhảy vào luân hồi, trở về quá khứ và gặp được nàng…”
“Nàng cứu mạng ta, chăm sóc cho ta, chúng ta đem lòng yêu nhau, nhưng ta biết luật nhân quả nghiêm trọng, vốn muốn rời xa nàng, nhưng lại mềm lòng không thể dứt, cuối cùng càng lún càng sâu…”
“Khi được trải nghiệm vạn kiếp luân hồi, ta trải qua ba kiếp liên quan đến nàng, mới biết cái giá của việc xem thường nhân quả!”
“Kiếp thứ nhất, ta nói cho nàng biết thân phận và lai lịch thật sự của ta, thông qua Luân Hồi Thụ muốn mang nàng trở về tương lai cùng mình, kết quả cuối cùng là nàng bị dòng thời gian xóa bỏ, bởi vì không có Hàm Nhi ở quá khứ, thì làm sao tồn tại Hàm Nhi ở tương lai?”
Hô hấp của Phiêu Miểu Nữ Đế có chút loạn, nhưng chỉ vài giây sau đã bình ổn nội tâm trở lại.

Lạc Nam vẫn tiếp tục tâm sự: “Kiếp thứ hai ta rút kinh nghiệm, ta cho nàng biết thân phận thật của ta, nhưng ta không mang nàng cùng ta về tương lai, ngược lại yêu cầu nàng chờ đợi ta qua vô số năm sau đến cưới nàng!”
“Kết quả là, nàng dùng cả đời chờ đợi ta, không thể triệt để Vong Tình, càng không thể Thành Đế, bị Phiêu Miểu Tử Tình Công phản phệ tẩu hỏa nhập ma, chưa chờ được ta đã hao hết tuổi thọ mà chết!”
Phiểu Miểu Nữ Đế hai mắt nhắm lại, mặc cho đôi mi của nàng run rẩy.

Tiếng nói khàn khàn của Lạc Nam càng trở nên nặng nề:
“Ở kiếp thứ ba, ta lại không cho nàng biết thân phận thật của ta, đánh ngất nàng khi chúng ta đang gắn bó, một mình bí mật trở về tương lai…”
“Nhưng nàng vẫn ngốc nghếch như vậy, vẫn cho rằng ta vì lý do nào đó mới tạm thời rời xa nàng, nàng vẫn dùng cả đời để chờ đợi ta quay về, ấp ủ tình cảm trong lòng vĩnh viễn, kết quả ở kiếp thứ hai lặp lại!”
Lạc Nam chua xót và đắng chát nói:
“Bấy nhiêu đó thì cũng thôi, nhưng nhân quả của chúng ta vẫn còn liên lụy đến rất nhiều người vô tội khác!”
“Bởi vì không thể vong tình, nàng đương nhiên không thể trở thành Cung Chủ của Phiêu Miểu Tiên Cung, từ đó cũng không thu nhận truyền nhân là đứa trẻ mồ côi như Tử Yên làm đồ đệ, dẫn đến Tử Yên cũng lọt vào tay kẻ khác, trải qua cuộc đời cực kỳ bi thảm!”
“Còn sư phụ của nàng vì đau lòng đồ đệ đau khổ vì tình, sinh ra tâm bệnh, cuối cùng ảm đạm mà chết!”
“Phiêu Miểu Tiên Cung cũng triệt để xuống dốc, bị thế lực khắp các nơi sâu xé như miếng mồi ngon!”
Lạc Nam thở dài một hơi nhẹ nhõm lại có phần tự trách:
“Là do bản thân ta vô dụng, ta không còn cách giải quyết êm đẹp nào khác…cho nên chỉ có thể tuân theo vận mệnh trêu người!”
“Ta phối hợp Luân Hồi Thụ tiền bối diễn một màn kịch, cố tình làm tổn thương nàng, đánh trọng thương sư phụ nàng…bằng mọi giá để nàng hận ta, bằng mọi giá để nàng thành công Vong Tình…”
“Có như thế, quỷ tích luân hồi mới không bị thay đổi, chúng ta và những người thân mới không phải gánh vác nhân quả nặng nề!”
“Nhưng hiện tại thì khác, khi mọi chuyện ở quá khứ đã đi đúng với quỷ đạo của nó, ta có thể tiết lộ tất cả sự thật với nàng, chúng ta có thể làm lại…viết tiếp tương lai!”
“Đủ…” Phiêu Miểu Nữ Đế cắt ngang lời hắn, nàng quay người lại, mặt đối mặt với Lạc Nam, giọng điệu trong veo lên tiếng:
“Đa tạ ngươi đã cho ta biết sự thật này, đa tạ ngươi đã khiến rất nhiều câu hỏi trong lòng ta có được đáp án!”
“Thời gian như nước, đã vô số năm, đối với chuyện năm đó ta đã sớm xem nhẹ…”
“Hiện tại ngươi là nam nhân của Tử Yên, ta chỉ hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng, như vậy là đủ!”
“Vậy còn nàng?” Lạc Nam trái tim run lên.

“Xem như chưa từng quen biết là được…” Phiêu Miểu Nữ Đế thốt ra lời vô cảm.

“PHỐC!”
Lạc Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, một ngụm máu tươi phun ra.

Hết sức chói mắt!

Chúc cả nhà ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui