Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, yên lặng
một lúc.
Đã rất lâu rôi anh mới nhìn thấy...!Đường Hoa
Nguyệt trẻ trung như thế này, giọng nói của
Đường Hoa Nguyệt trong ký ức của anh luôn chán
nản, tuyệt vọng, cuông loạn.
Suýt chút nữa anh đã quên mất, lúc anh và cô
mới quen nhau, cô vẫn còn là một cô gái ngây
ngô khờ khạo, trong lòng cũng không nặng tâm
sự.
Thế nhưng bây giờ, cảnh vẫn còn đó nhưng
người đã sớm thay đổi.
Đường Hoa Nguyệt cũng không quan tâm anh
đang nghĩ gì, trực tiếp lấy chiếc USB hình ngôi sao
từ trong túi xách ra, đặt nó lên cái bàn ở giữa hai
người.
"Đây là tài liệu mật vê hạng mục mới của
công ty.
Trò chơi vẫn còn chưa ra mắt, các loại
thông số chỉ tiết khác nhau đã bay đầy trời...
thông tin rò rỉ như vậy, anh Hoäc và toàn bộ công
ty GS chắc cũng không chịu được khi nhìn thấy
đúng không?
Hoắc Anh Tuấn nhìn chiếc USB quen thuộc
kia, ánh mắt lóe lên, trong lòng tự chế giễu một
hồi, cười khổ...!Quả nhiên, "giả A" là quân cờ mà
cô sắp xếp ở bên cạnh anh.
Với tài liệu vê hạng mục mới, chỉ có những
thiết bị có chìa khóa bí mật mới đủ điều kiện để
truy cập và download (tải xuống), sau khi Lộ Tuấn
nhận được sự chỉ dẫn của sư phụ, anh ta vò đầu
bứt tai suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy trực tiếp trộm
USB là cách nhanh nhất, ban đầu anh ta vốn định
chờ sau khi sư phụ tải xong tài liệu, sẽ trả lại USB
mà thần không biết quỷ không hay.
Ai mà ngờ được Đường Hoa Nguyệt sẽ trực
tiếp mang nó đặt xuống ngay trước mặt Hoắc
Anh Tuấn chứ? Lộ Tuấn cứ như vậy bị vạch trân
dưới tình huống mà chính bản thân anh ta cũng
không biết.
Hoắc Anh Tuấn cầm USB lên, trong lòng cảm
thấy chua xót, thật sự là anh đã nghĩ quá nhiều rôi.
Anh còn tưởng rằng Đường Hoa Nguyệt cho
người trà trộn vào GS là vì điều gì khác...!Kết quả,
cô hoàn toàn chỉ là muốn uy hiếp anh mà thôi.
Đường Hoa Nguyệt đưa mặt nhìn theo động
tác của anh trên bàn, đương nhiên cũng nhìn thấy
lọ thuốc cũ mà Hoắc Anh Tuấn đã từng đem ra
đùa cợt, sắc mặt lại không khỏi thêm thờ ơ.
Những loại thuốc này, nhiêu năm về trước cô
đã sớm uống đến nôn mửa, đến ngay cả đầu
cũng đau đớn khó chịu.
Cô bị chứng bệnh dày vò nhiêu đêm thức
trắng, ruột gan như đứt ra từng khúc, lúc ấy anh
đang làm gì?
Anh có từng tin tưởng cô dù chỉ một lân? Bây
giờ nhớ tới anh lại bày vẻ mặt không đành lòng
này cho ai xem?
Ha...!
Cổ họng Hoäc Anh Tuấn khô khốc: “Bệnh
của..” Ba từ “bệnh của cô” còn chưa nói hết,
Đường Hoa Nguyệt đã lạnh giọng cắt lời anh, hỏi
ngược lại: “Anh Hoäc, anh còn nhớ lân đầu tiên
chúng ta gặp nhau không?”
Anh không biết vì sao cô lại đột nhiên hỏi cái
này, nhưng vẫn gật đầu.
- ---------------------------.