Mà lúc này Hoắc Anh Tuấn cũng không nhịn
nổi, đau đến kêu thành tiếng, cuối cùng, trên ảnh
một khuôn mặt nhìn hơi dữ tợn được lưu lại.
Lúc này Đường Hoa Nguyệt mới cảm thấy vui
vẻ lên một chút, lấy tay đẩy Hoắc Anh Tuấn ra,
không muốn dây dưa với anh một giây nào nữa.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, Hoắc Anh Tuấn chỉ
dùng một câu hỏi là cỏ thế khiến cô một bước
cũng không thể đi.
“Cũng sắp đến sinh nhật của bác Đường rồi
nhỉ! Trong trung tâm điều dũng rất buồn tẻ, cô có
muốn đến thăm ông ấy?”
Sinh nhật của bố! Chuyện này đúng thật đã
đâm trúng điểm yếu của Đường Nguyệt Hoa, cô
lập tức quay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm
chằm người đàn ông trước mặt, cô đoán không ra
rốt cuộc anh có âm mưu gì, hỏi: “Anh sẽ tốt bụng
như vậy sao? Lần này lại có điều kiện gì?”
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, vừa định nói anh chỉ
muốn cùng cô nói chuyện một chút, nhưng lại
nhớ đến lúc trước khi tới đây anh tràn ngập lửa
giận, nhớ đến những người đàn ông vây quanh cô
như ruồi bọ, anh chỉ nhướng mày một cái, nghiêm
túc nói: “Tôi chỉ cho một mình em đến”
Đường Hoa Nguyệt lùi vê phía sau một bước,
trong lòng cảnh giác mà tính toán một chút.
Chỉ để cho một mình cô tới! Đây là ý gì? Anh
ta lại muốn làm cái gì?
Cho dù đây có thể là một cái bẫy, nhưng cô
rất muốn gặp được bố mình.
- ---------------------------.