Hoắc Anh Tuấn lên xe mang cả khí lạnh bên
ngoài vào, trực tiếp gọi điện thoại cho La Cơ Vị Y
hỏi: “Tìm được địa chỉ của cô ấy rồi sao?”
Hoắc Anh Tuấn chưa nói tên người, nhưng La
Cơ Vị Y sao mà không biết “cô ấy” là ai?
Năm đó tổng giám đốc Hoắc tận mắt nhìn
thấy bà chủ bị nổ thành tro tàn trong căn nhà kia,
nhưng không chịu tin tưởng cô ấy đã chết như
vậy, lập tức phát động tìm kiếm thương vong, bọn
họ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt nhưng
tìm không ra một chứng cứ có thể chứng minh bà
chủ có thể còn sống.
Từ đó về sau, tổng giám đốc Hoäc thường sẽ
gọi bọn họ tiếp tục điều tra, tìm trên các chuyến
bay ra nước ngoài, tìm trên xe buýt liên tỉnh, tìm ở
trạm kiểm soát hải quan......!Thời gian lâu đần,
tống giám đốc Hoắc không nhắc tới tên bà chủ
nữa, chỉ hỏi: “Tìm được cô ấy chưa?”
La Cơ Vị Y biết, thật ra mỗi lần tổng giám đốc
Hoäc hỏi vấn đề này cũng không ôm bao nhiêu hy
vọng, việc này chỉ trở thành một thói quen của
anh, một điều anh luôn nghĩ tới, thật giống như
trên đời này chỉ cân anh không từ bỏ tìm kiếm cô,
cô sẽ không hoàn toàn biến mất.
Năm năm trôi qua, đã thật lâu anh không hỏi
lại vấn đề này.
“Đúng vậy, đã tìm được.” Dù sao đó cũng là K,
nếu cô cố tình muốn che giấu tung tích của mình
thì quá dễ dàng.
Bọn La Cơ Vị Y phí sức lực rất lớn, vận dụng
thế lực trong thành ngoài thành giúp đỡ mới xác
định chỗ ở hiện tại của cô, nhưng chỗ ở này......!La
Cơ Vị Y dừng một chút, mở miệng nói: “Ở bờ sông
Lam, khu A số 12, chủ sở hữu tên là Tân Kỳ Tân”
Hoắc Anh Tuấn lập tức phát ra một tiếng cười
nhạo trào phúng đến cực điểm.
Ha, người quen cũ.
Anh gõ khớp xương ngón trỏ lên giữa mày,
Lục Xuyên Mạn, Tần Dương, A, Tần Kỳ Tân......!
Những người này, anh tính sổ từng người một!
Hoắc Anh Tuấn dùng sức đạp chân ga, giỗng
như muốn giẫm mạnh lên đầu ai đó.
Bên bờ sông Lam, khu A, ba anh em họ
Đường đang chủ động quay mặt vào tường lây lấy
lòng mẹ, rốt cuộc thì hôm nay là bọn cậu tự tiện
hành động, suýt chút nữa thì làm mọi việc rối
tung!
Đường Hoa Nguyệt ôm cánh tay ngồi trên sô
pha nhìn ba đứa nhỏ quay lưng về phía cô, trong
lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng dù cưng
chiều con, nên phê bình thì không thể mềm lòng.
“Nói xem, hôm nay gạt mẹ và chú Tần đi ăn
cơm là ý kiến của ai?”
Bé hai nghĩa khí nhất, lập tức ôm vào người
mình: “Là con! Bọn con đều thích chú bác sĩ Tần,
hơn nữa chú ấy có ơn với nhà của chúng †a, nên
bọn con thay mặt mẹ mời chú ấy ăn cơm!”
Đường Hoa Nguyệt cười thầm một cái, tuổi
còn nhỏ biết cái gì mà có ơn hay không......!Nhưng
bé hai nói cũng không sai, chỉ riêng việc năm đó
cứu cô cũng đáng giá cô dùng mạng để trả.
Một bữa tối dưới ánh nến mà thôi, không có
gì xấu hổ hết, Đường Hoa Nguyệt tức giận cũng
không phải vì chuyện này,
Cô lại hỏi: "Vậy vì sao Hoắc Anh Tuấn cũng
- ---------------------------.