Hoắc Anh Tuấn khinh thường lau nước ở trên
người mình, lại ngẩng đầu, giữa lông mày đầy tối
tăm, u ám ném ra tối hậu thư của anh.
“Thân phận Đường Hoa Nguyệt cô có thể
không cần, nhưng Đường Hữu Thiện, bố của cô,
cô cũng không quan tâm, đúng không?”
Ngón tay của Đường Hoa Nguyệt buông
xuống bên người đột nhiên níu chặt áo khoác
ngoài của mình: "......Anh có ý gì?”
“Đường Hữu Thiện không chết, ông ấy ở trong
trung tâm điều dưỡng, muốn đi gặp không?” Hoắc
Anh Tuấn lại khôi phục dáng vẻ từ trên cao nhìn
xuống: "Sao, rốt cuộc cô Đường không bất vi sở
động nữa à?”
Bố vậy mà không chết! Cô vậy mà vẫn luôn
không biết!......!Đường Hoa Nguyệt cố gắng áp
chế nỗi khiếp sợ trong lòng, cô hắng giọng: “Ồ?
Thật không? Vậy xem ra nguyên nhân năm đó
Đường Khuyết phá sản thực sự có ẩn tình khác
rồi.....!Nếu Tổng giám đốc Hoắc bảng lòng, không
ngại đưa tôi đi nhìn xem chứ”
Hoäc Anh Tuấn thấy dáng vẻ của cô rõ ràng
nghiến răng nghiấn lợi lại còn muốn giả bộ bình
tĩnh, đột nhiên cảm thấy thú vị cực kỳ, anh sửa lại
áo khoác bị nước làm ướt nhèm của mình, quay
đầu đi ra khỏi phòng, Đường Hoa Nguyệt mặt mày
căm hận theo sát phía sau anh.
Tâm trạng Hoắc Anh Tuấn rất tốt nên tự mình
lái xe, Đường Hoa Nguyệt chẳng nói câu nào ngồi
ở ghế sau, hai người một đường không nói
chuyện.
Tốc độ xe dần dần giảm bớt, Đường Hoa
Nguyệt cảm thấy trái tim của mình cũng trở thành
một tảng đá lớn nặng tru, đè ép cô vừa nặng vừa
đau, tâm loạn như ma, ngón trỏ tay phải cũng bắt
đầu không tự chủ gảy ngón cái của mình.
Trung tâm điều dưỡng Quang Hoa, trung tâm
điều dưỡng tư nhân nổi tiếng nhất thành phố Hà
Nội, nếu không có tài sản vượt qua tiêu chuẩn
nhất định, thì ngay cả tư cách xếp hàng cũng
không có.
Đường Hoa Nguyệt hoảng hốt một
mạch đi theo Hoắc Anh Tuấn đến phòng bệnh
của Đường Hữu Thiện.
Cô đứng ở cửa, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý,
Hoäc Anh Tuấn 'bang' một tiếng đẩy cửa phòng
ra, nhưng trong phòng bệnh lại không có bất kỳ
động tĩnh gì, Đường Hữu Thiện tựa như một tác
phẩm điêu khắc tĩnh lặng, trong miệng mũi cắm
ống dẫn, đối với mọi thứ của thế giới này đều
không hề phản ứng.
“Năm năm trước, ông ấy bị người ta hại đến
mức nhảy lầu, là tôi nhặt vê cho ông ấy một cái
mạng.
Nhưng đáng tiếc, nửa đời sau của ông ấy
chỉ có thể vĩnh viễn nằm ở nơi này thôi”
Đường Hoa Nguyệt cố kìm nén không rơi lệ,
nói không nên lời, năm đó bố có thể chống đỡ cả
bầu trời cho cô, hôm nay chỉ có thể sống tạm bợ
trong thế giới không có nhận thức, chẳng có tôn
nghiêm, gây đến mức chỉ còn lại một bộ xương......
Khoảnh khắc bố nhảy lầu, cô đã tận mắt nhìn
thấy! Ông ấy rơi xuống khiến máu thịt lẫn lộn,
Hoắc Anh Tuấn theo sau chạy tới, sao trên thế
giới lại có thể có chuyện khéo như vậy?
Rõ ràng là anh hại bố, bây giờ lại còn công
khai nói là anh cứu ông ấy? Thật là đê tiện vô liêm
sỉ, không bằng cầm thú!
Lúc đó mọi thứ xảy ra đều trở tay không kịp,
Đường Hoa Nguyệt thiếu chút nữa bị thiêu chết,
- ---------------------------.