“Hạo Hiên....” Trần phu nhân tay cầm điện thoại, bàn tay không ngừng run rẩy, vì sợ hãi mà bà nói không rõ.
Đầu bên kia, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không hay xảy ra, Trần Hạo Hiên đặt bút xuống bàn khẽ kêu nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói chán ghét, lạnh đến thấu xương: “Mẹ.”
“Hạo Hiên à...!Cố Diệp Hy...!nó...!nó đang ở bệnh viện, tình hình rất nguy cấp.” Trần phu nhân cuống quýt nói, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, mà khi bà lên phòng, thấy Cố Diệp Hy đã nằm dưới sàn gỗ, thân dưới máu chảy không ngừng.
“Tình hình nguy cấp? Đã chết chưa? Nếu chưa chết, vậy mẹ bảo bác sĩ khiến cô ta chết đi.” Hai mắt Trần Hạo Hiên dần tối đi, bờ môi mỏng cong lên nụ cười khinh bỉ.
Cô ta chết rồi, cuộc đời anh sẽ không còn tồn tại ba chữ ‘Cố Diệp Hy’.
Anh lấy Cố Diệp Hy căn bản chỉ muốn khiến cô ta nếm mùi vị đau đớn, chỉ muốn trả thù cho chính người mình yêu nhất mà thôi.
“Hạo Hiên, con nói gì thế, dù sao nó cũng là vợ con...” Không biết Trần phu nhân nhớ được gì, bèn không dám nói hết câu.
Con trai bà bản tính vốn lương thiện, sống rất tình cảm, nhưng chỉ vì năm đó, mà thay đổi đi tất cả.
Từ đó anh cũng vì không tiếc bàn tay dính máu chỉ để trả thù.
“Mẹ, con nói rồi, vợ của con, ngoài Bắc Bắc, sẽ chẳng còn ai khác.” Anh không muốn nói chuyện điện thoại nữa, nhanh chóng bỏ lại một câu rồi cúp máy.
Tâm trạng anh không biết vì lời nói của Trần phu nhân mà tức giận hay là vì cô đang đối diện với tử thần.
Trần phu nhân thở dài, Lâm Bắc Bắc, cái tên đã khiến con trai bà tổn thương rất sâu, đã mười năm rồi, cái tên đó vẫn là cái gai trong tim nó, mãi mãi vẫn không thể nào gỡ bỏ.
Lâm Bắc Bắc, nếu cô yêu con trai tôi, vì sao năm đó lại rời đi? Đó là điều khiến bà đã đem suy nghĩ hơn mấy năm trời và cũng phải chấp nhận để Cố Diệp Hy bước vào Trần gia làm vợ.
Bà thấp thỏm nhìn về phía phòng cấp cứu, đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng có vài cô y tá cầm túi máu chạy ra chạy vào.
Trải qua năm tiếng đồng hồ, nhưng cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù bà không ưa Cố Diệp Hy cho lắm, nhưng dù sao, cô ta mà chết thì chắc chắn con trai bà sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chịu không ít sóng gió.
Một giờ sau, các bác sĩ lần lượt đi ra, Trần phu nhân vội vã tiến lại: “Con dâu tôi, không sao chứ?”
“Trần phu nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Trong phòng phẫu thuật, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang nắm chặt lấy bàn tay cô, hắn như muốn truyền hơi ấm cho cô, như lại muốn cô biết mình đã đến.
“Hy Hy, ngốc nghếch.
Tỉnh dậy đi, anh về rồi.
Anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa.”
Giọt nước mắt nóng hổi của hắn rơi trên mu bàn tay lạnh giá của cô.
Năm phút...
Mười phút...
Rồi lại hai mươi phút...
Các chỉ số vẫn không hoạt động...
“Hy Hy, anh về rồi đây! Xin lỗi em, là anh trai vô dụng.
Hy Hy, em đã từng hứa, khi anh về em sẽ đàn cho anh nghe.” Cố Đình Doanh cố gắng đè nén những giọt nước mắt muốn tuôn rơi, nhưng lại không thể.
Từng giọt từng giọt làm ướt đẫm mu bàn tay cô.
“Tít...!tít...”
Một hồi lâu trong căn phòng không người, đột nhiên ngón tay của cô bắt đầu di chuyển.
Các chỉ số đột nhiên hoạt động.
Bàn tay đang nắm chặt tay cô mới dần thả lỏng.
“Hy Hy, anh sẽ đưa em đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...