Cô là vợ của anh, là người vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Nhưng anh chưa bao giờ xem cô là vợ! Trong mắt anh, đến một người giúp việc cô cũng chẳng bằng.
Mang tiếng là vợ, nhưng anh chưa từng một lần đụng vào người cô.
Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của một người phụ nữ.
Anh nói cô là gái điếm, cô nhịn.
Anh nói cô là một người yêu tiền, chỉ vì tiền mà bán thân, cô cũng nhịn.
Cô chỉ cần anh sống tốt.
Nhưng anh đâu biết?
Hằng ngày cô xem tin tức, chỉ thấy những tờ báo đăng tin: “Trần thiếu phu nhân bị ghẻ lạnh, Trần Hạo Hiên ra ngoài tìm gái...” cô chỉ cười, tự chế giễu bản thân.
Đến cả người giúp việc trong Trần gia cũng không tôn trọng cô, mẹ chồng cô vì thấy cô và anh lấy nhau những ba năm mà chưa có thai nên hàng ngày không ngừng mắng cô là “điếc”.
Tất cả mọi việc cô đều nhẫn nhịn, chỉ cần được ở bên anh, cô đều coi như mình chẳng nghe thấy gì.
Hôm ấy, anh đi xã giao, về nhà toàn thân nồng nặc mùi rượu, và cũng là ngày, cô và anh quan hệ.
Ngày hôm sau, anh biết được, liền chửi cô là con đàn bà thối thây, nhân lúc anh say sỉn mà lợi dụng.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt quần áo lên mặc.
Hai tháng tiếp đó, cô liền có triệu chứng đang mang...!Đi khám thì bác sĩ lại bảo cô có tin mừng.
Cô vui lắm, liền gọi điện báo tin cho anh, anh nói cô về nhà đợi anh.
Đến khi anh về, anh thẳng thừng lôi cô lên gác, ẩn ngã cô xuống nền nhà lạnh như băng.
Ra sức đạp mạnh vào bụng cô, kèm theo những lời nói tàn ác:
“Đi chết đi, tao không muốn có một người con như mày.”
“Chết! Chết đi! Tao không muốn làm cha của một đứa bé được lớn lên trong bụng của một con gái điếm.”
“Chết đi! Chết hết đi.”
Anh đạp rất mạnh, cô yếu ớt cầu xin nhưng anh hình như không nghe thấy...
Anh cứ đạp, đạp mãi cho đến khi thân dưới của cô chảy xuống dòng máu đỏ tươi.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả sàn gỗ bóng loáng.
“Hạo Hiên, em...!đau quá.”
Cô ngước đôi mắt đã phủ đầy nước, từng giọt nước mắt long lanh trực trào muốn rơi xuống nhưng lại bị cô gắt gao kìm nén.
Bàn tay trắng nõn giơ lên không trung, dường như muốn với lấy cánh tay to lớn của anh.
Nhưng Trần Hạo Hiên lại vờ như không nghe thấy, anh nhìn bộ dạng thê thảm của cô, khoé môi liền cong lên nụ cười giễu cợt, không chút thương xót mà thẳng thừng gạt bỏ cánh tay cô.
“Cố Diệp Hy, cô nhớ cho rõ, cô không đủ tư cách mang thai đứa con của Trần Hạo Hiên này.”
Bỏ lại một câu nói tàn nhẫn rồi mạnh tay đóng sập cánh cửa, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cô ngẩn ngơ trong giây lát, trái tim vì câu nói của anh mà thắt lại, đau đến mức không thở nổi.
Anh nói, Cố Diệp Hy cô không đủ tư cách mang trong mình giọt máu của anh ư? Vậy cô ta thì đủ chắc?
Lâm Bắc Bắc, cô rời Trần Hạo Hiên đã mười năm, thế nhưng Trần Hạo Hiên vẫn không thể quên cô, rốt cuộc cô đã cho anh ấy uống thuốc gì?
Máu vẫn chảy không ngừng...
Nếu như có người hỏi cô, ai là người tàn nhẫn nhất, cô nhất định sẽ trả lời, là anh - chồng của cô - Trần Hạo Hiên.
Đến cả đứa con của mình, anh cũng nhẫn tâm đạp chết, vậy không gọi là tàn nhẫn thì gọi là gì?
Cô đã từng nói với chính bản thân, chỉ cần có một đứa con với anh, tình cảm sẽ dần được cải thiện, nhưng hình như không phải! Lần này, cô lại sai.
Ngay từ giây phút, ba cô hỏi cô có muốn lấy anh không, đáng ra cô nên trả lời là không, vì người đàn ông này vốn dĩ không có trái tim, sẽ không vì những việc làm của cô mà rung động.
Anh lạnh lùng, anh nhẫn tâm, anh tuyệt tình, chỉ với cô...
Bụng dưới càng lúc càng trở nên đau đớn.
Cô sắp không chịu nổi nữa rồi...
Con à, xin lỗi! Là mẹ vô dụng...
Trần Hạo Hiên bước vào phòng làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh đã ngả vàng.
Là bức ảnh của một cô gái rất xinh đẹp.
Mái tóc dài buông xoã, cô ngồi trên ghế gỗ, dựa vào lưng Trần Hạo Hiên, chăm chú đọc sách.
Anh đưa tay vuốt ve tấm ảnh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bắc Bắc, cô ta khiến em không thể mang thai, anh liền để cô ta phải trả cái giá gấp em vạn lần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...