Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời
Tống Vu Quân hiên ngang bước vào sảnh lớn trước hàng vạn con mắt trầm trồ của mọi người xung quanh.
Tấm thẻ vàng quyền lực trên tay đã nói lên địa vị cao quý của anh ta ở nơi này.
Nếu không phải là một thành viên của Nghiêm gia thì cũng là người có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp mới được cấp thẻ này để tự do ra vào.
Chỉ có điều, không ai biết Tống Vu Quân là ai.
Một nhân vật mờ nhạt và chưa từng xuất hiện giữa công chúng.
Ai ai cũng tò mò về thân phận của người đàn ông vừa bước vào.
Đi được vài bước, Nghiêm Hạo Nhiên vui vẻ bước tới chỗ Tống Vu Quân rồi đưa cho anh ta một ly rượu sâm panh, tay còn lại đặt lên vai Tống Vu Quân rồi vỗ vỗ mấy cái, vui vẻ nói.
“Thế nào? Buổi tiệc lớn như thế có đủ khiến cho cậu cảm thấy hứng thú không hả?”
Nhận lấy ly rượu mà Nghiêm Hạo Nhiên đưa cho, Tống Vu Quân hơi gật đầu nhẹ sau đó nâng ly rượu lên cụng vào ly của Hạo Nhiên rồi uống một ngụm.
Gương mặt điển trai không chút tì vết khẽ cười rồi trả lời.
“Đương nhiên rồi.
Không những hứng thú mà tôi còn rất đang mong chờ được gặp mặt hai cha con kia ở đây nữa.
Nhưng nhìn mãi vẫn chưa thấy đâu “
“Tống Mỹ Nhân thì tôi biết cô ta đang ở đâu, còn người cha của cậu thì từ lúc bước vào đã bốc hơi đi đâu không biết”
Dừng lại một chút, Nghiêm Hạo Nhiên nhâm nhỉ một chút rượu rồi kéo Tống Vu Quân về phía mình, ra hiệu cho Tống Vu Quân nhìn theo ánh mắt hướng mười hai giờ, sau đó chăm chậm lên tiếng, giọng nói không giấu nổi vẻ châm chọc.
“Cô ta đang dính lấy người Trương tổng ở gần cửa ra vào kìa”
“Trương tổng? Ông ta là ai?”
Tống Vu Quân thắc mắc hỏi ngược lại Nghiêm Hạo Nhiên, trước giờ anh chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ cả.
Nhìn dáng vẻ mập mạp cùng với cánh tay không yên phận mà đặt ở eo của Tống Mỹ Nhân thì Tống Vu Quân cũng hiểu được phần nào mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
“Là Trương Phi Tinh, người nắm trong tay bảy phần trăm cổ phần của Tống thị.
Nhìn sơ qua thì cậu cũng biết được giữa Tống Mỹ Nhân và Trương Phi Tinh có mối quan hệ gì rồi đúng không? Lão già đó là một tên đam mê sắc dục nhưng cũng rất cáo già.
Tống Mỹ Nhân này quả thật là muốn chơi lớn rồi”
“Muốn chơi thì Tống Vu Quân tôi tiếp hết”
“Haha khá lắm, đúng là bạn của Nghiêm Hạo Nhiên có khác, cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi có việc cần phải xử lý”
Nghiêm Hạo Nhiên vui vẻ vỗ vai Tống Vu Quân rồi cười lớn.
Hành động thân mật mà cậu chủ Nghiêm gia dành cho Tống Vu Quân khiến ai ai cũng phải trầm trồ.
Nghiêm Hạo Nhiên trước giờ không phải là một người dễ gần, hẳn †a kiêu ngạo như ông trời con, muốn thâu tóm mọi thứ trong tay và càng không muốn làm bạn với bất kỳ người nào.
Đối với hắn, bạn hay kẻ thù cũng như nhau, đều là loại người dã tâm độc ác có thể bán đứng hắn bất cứ lúc nào.
Điều mà bọn họ không ngờ tới nhất lại là sự xuất hiện của Tống Vu Quân.
Hết làm cho bọn họ giật mình từ ngạc nhiên này sang bất ngờ khác, từ chiếc thẻ vàng quyền lực cho tới việc trò chuyện vui vẻ với Hạo Nhiên.
Không ai nói với ai bất cứ điều gì, nhưng trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ.
Người đàn ông này là ai? Thân thế ra sao mà có thể khiến cho cậu chủ kiêu ngạo của Nghiêm gia phải cười nói vui vẻ đến như vậy.
Phía bên kia, Tống Mỹ Nhân đang cùng với Trương Phi Tinh đi mời rượu đối tác lớn của lão ta.
Đây cũng là những người quan trọng mà Tống Mỹ Nhân cần phải lấy lòng để nhận được sự giúp đỡ để càng ngày càng tiến về chiếc ghế chủ tịch của Tống gia.
Để có được lợi ích như vậy cô ta đã cố gắng không gạt bàn tay mập ú của Trương Phi Tinh đang đặt trên eo của mình.
Tuy rất không thoải mái nhưng vẫn phải gắng gượng nặn ra một nụ cười giả tạo nhằm che đi cảm xúc thật bên trong.
Một người đối tác làm ăn của lão ta nhìn trúng Tống Mỹ Nhân rồi nói.
“Chẳng hay vị này là gì của Trương tổng mà lại được ông nâng đỡ nhiều như thế nhỉ?”
Trương Phi Tinh có thoáng bất ngờ một chút, nhưng rồi cũng tìm cách để lấp liếm mối quan hệ bất chính giữa hai người, ông ta nói.
“Đây là Tống Mỹ Nhân, con gái rượu của Tống chủ tịch và cũng là một người bạn thân thiết của tôi, dạo gần đây cô ấy muốn tham gia vào thương trường cho nên tôi muốn giới thiệu cô ấy tới mọi người mà thôi”
Ngay cả trẻ con lên ba cũng dễ dàng phát hiện được sự lươn lẹo trong câu nói của Trương Phi Tinh.
Lão ta nghĩ bọn họ là con nít dễ lừa gạt hay sao? Bọn họ biết tỏng mọi chuyện nhưng vì nể mặt Trương tổng và Tống tổng nên không tiện phanh phui ra mà thôi.
Cười thầm một cái, bọn họ chỉ nhìn lướt qua Tống Mỹ Nhân một cái rồi liền chuyển hướng sang người thanh niên lạ lãm đứng cạnh quầy rượu.
Tiếng nhỏ to xì xầm bàn tán đủ lớn để Tống Mỹ Nhân nghe được.
“Người thanh niên kia là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng thấy cậu ta xuất hiện vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa, vừa nãy có nghe phong thanh rằng người này không có vé mời, nhưng lại có thẻ vàng của Nghiêm gia”
“Thật vậy sao? Thể thì thân thế của người này không bình thường một chút nào.
”
Lời bàn tán càng ngày càng to thu hút hầu hết tất cả sự chú ý của tất cả mọi người.
Tống Mỹ Nhân không nhịn được tò mò mà hướng mảit nhìn theo.
Tận mắt chứng kiến nam thần trong câu chuyện là ai, cô ta lập tức sốc muốn ngất xỉu.
Người đàn ông ưu tú mà mọi người đang nhắc tới chính là Tống Vu Quân? Có đùa nhau không vậy?
Tống Mỹ Nhân đưa tay dụi dụi mắt như muốn phủ nhận người trước mặt không phải là người anh cùng cha khác mẹ.
Nhưng đáng tiếc rằng cho dù cô ta có dụi để đỏ hoe cả hai mắt thì cũng không thể phủ nhận được sự thật đang rành rành ra trước mắt.
Tại sao Tống Vu Quân lại được vào đây? Hình như vừa nãy Tống Mỹ Nhân có nghe được anh ta có thẻ vàng của Nghiêm gia? Có nhầm lẫn gì ở đây không? Tống Mỹ Nhân định đi lại gần để xác nhận thì Trương Phi Tỉnh đã cầm tay ngăn lại, lão không dễ gì tìm được Tống Mỹ Nhân ở đây mà sao có thể để cho cô ta đi một cách dễ dàng như vậy được.
Tối nay hai người còn có chuyện để lăn giường cùng nhau, để cô ta thoát rồi thì lão ta biết lăn với ai? Dù muốn lắm nhưng Tống Mỹ Nhân không thể làm gì khác được.
Nhưng có vẻ Tống Hùng Anh cũng đã nhìn thấy rồi.
Ông già đó đang tròn mắt ngạc nhiên kia kìa.
Được rồi việc này để cho Tống Hùng Anh xử lý, cô ta chỉ ngồi một bên để xem mà thôi.
Tống Hùng Anh cũng không khác Tống Mỹ Nhân là bao nhiêu, ông ta đang tất bật giao lưu với đối tác thì liền bị người khác chuyển chủ đề không khác gì Tống Mỹ Nhân.
Lão ta từ vẻ mặt vui vẻ hồ hởi cho tới ngỡ ngàng ngạc nhiên.
Tại sao Tống Vu Quân lại có mặt ở chỗ này? Ai là người mời nó tới? Và ai là người đưa vé cho nó? Trong đầu Tống Hùng Anh bây giờ không còn chút gì gọi là vui vẻ, toàn bộ sự chú ý của ông ta đều đổ dồn lên người Tống Vu Quân, ông ta biết chắc rằng Tống Vu Quân đang có âm mưu gì đó.
Ánh mắt đăm chiêu của lão ta dính chặt trên người Tống Vu Quân không rời nửa bước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...