Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều

Edit: Ngạc Tuyết

Thời điểm xuất môn, Lạc Cảnh Xuyên đem ba lô thỏ của Lạc Linh xách lên, cô bé lôi kéo Thẩm Trạch Nhiên hưng phấn chạy một đường.

Người trên đảo nghỉ phép so với một ít bãi biển ở quốc nội thì tương đối vắng hơn, ít nhất không phải là người chen người giống như cái nồi sủi cảo. Nước biển một mảnh xanh thẳm, bãi cát nhẵn nhụi, dọc theo đường bóng dừa râm mát, chim hải âu kêu to, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhiều loại sò hến, cua biển đang di chuyển.

Từ xa xa Thẩm Trạch Nhiên đã thấy rất nhiều nhân viên công ty đang chơi cát, đứng dưới dù che nắng hưởng thụ mỹ thực, cũng có mấy người gan lớn ở trong biển bay nhảy mà từ từ ra xa, thậm chí còn có một hai người cư nhiên đang lướt sóng.

Thẩm Trạch Nhiên tha thiết mong chờ nhìn, tâm đầy ước ao ghen tị a, có rất nhiều hạng mục thích hợp để giả X a, nhưng hắn lại không biết, sau kỳ nghỉ này, phải lén lút tìm huấn luyện viên học lại một lần mới được!


Thế nhưng hiện tại…

Vừa tới bờ biển, Thẩm Trạch Nhiên lập tức mượn cớ chống dù che nắng, bảo hai người Lạc Cảnh Xuyên đi trước đi, Lạc Cảnh Xuyên ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười, liền dẫn Lạc Linh xuống nước trước.

Thẩm Trạch Nhiên nghiến răng ken két hồi lâu, dù che nắng đã chống tốt, ghế tựa cũng bày xong, nước trái cây ướp lạnh cũng sẵn sàng. Hắn nghĩ chắc lúc này Lạc Linh đã chơi vui tới nhớ không nổi hắn, nhưng mà hắn mới vừa nằm xuống ghế dựa, liền thấy bé gái thân đeo cái phao bơi vịt con, trong tay ôm cái phao bơi vịt bự, lôi kéo Lạc Cảnh Xuyên chạy tới.

“Thẩm thúc thúc, cùng Linh Linh chơi đùa nha ~” Lạc Linh lôi kéo tay Thẩm Trạch Nhiên: “Vịt con cũng muốn cùng ma ma cùng nhau chơi đùa.”

“Ư, ta không đem theo quần bơi.” Thẩm Trạch Nhiên nhanh chóng qua loa lấy lệ.

Lạc Cảnh Xuyên cầm lấy ba lô của Linh Linh, bình tĩnh mà từ bên trong móc ra một cái quần bơi y hệt cái hắn đang mặc trên người.

“Cái kia, ta có chút váng đầu, có thể là say nắng, ta, ta nghỉ ngơi một chút rồi lại đi.” Thẩm Trạch Nhiên giả vờ không thoải mái mà đỡ cái trán.

Lạc Cảnh Xuyên liền tìm tìm trong ba lô, lấy ra một hộp hoắc hương chính khí thủy, híp mắt nói: “Hiệu quả rất tốt, uống một bình ha?”

( hoắc hương chính khí thủy: 藿香正气水 – Huoxiang zhengqi Shui một loại thuốc thảo dược dạng nước)


Thẩm Trạch Nhiên trong nháy mắt nhớ lại này đó những năm bị hoắc hương chính khí thủy chi phối mà sợ hãi, chỉ cảm thấy dạ dày một trận cuồn cuộn, nhanh chóng khoát tay áo một cái: “Không cần không cần, ta hiện tại cảm thấy thoải mái hơn rồi.”

Lạc Cảnh Xuyên đem quần bơi ném qua, chỉ chỉ phòng vệ sinh bên cạnh: “Thay xong nhanh chóng trở về.”

Lạc Linh mở to mắt chớp chớp, một mặt mong đợi. Thẩm Trạch Nhiên trốn vào WC một bên đổi quần bơi, một bên nghĩ còn có thể dùng cớ gì.

Bỗng nhiên linh quang lóe lên, thí điên thí điên mà chạy về dưới dù che nắng. Đương nhiên vì để cho mượn cớ thoạt nhìn không giống như là đã sớm chuẩn bị, Thẩm Trạch Nhiên cơ trí đổi xong quần bơi, làm bộ trong lúc lơ đãng mới nhớ tới nói: “Ai, ta quên mang kem chống nắng, mặt trời lớn như vậy, nếu phơi nắng…”

Thẩm Trạch Nhiên còn chưa nói hết, Lạc Cảnh Xuyên liền từ trong ba lô móc ra kem chống nắng, chỉ chỉ ghế tựa: “Nằm sấp xuống, ta giúp ngươi thoa.”

Thẩm Trạch Nhiên: “………”


Tên này ngươi nghĩ ngươi là Đôrêmon sao?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cảm thấy được linh hồn như bị kéo ra ngoài, Thẩm Trạch Nhiên hướng trên ghế nằm úp sấp, một mặt sinh không thể luyến.

Lạc Cảnh Xuyên dọc theo cái cổ thon dài, trắng nõn của Thẩm Trạch Nhiên rồi từ phía sau lưng một đường nhìn xuống, tầm mắt lưu lại trên cái mông tròn, nửa ngày không có động tác.

Thẩm Trạch Nhiên tự giận mình mà rầm rì nói: “Mau tới cấp đại gia ta bôi chống nắng!”

Lạc Cảnh Xuyên giơ tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát khóe môi, mâu sắc thâm trầm nói: “Hảo, Thẩm tổng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui