Lại một tuần nữa trôi qua, Bàng Sĩ Bân lần nữa xuôi Nam tìm Hà Thu Nhiên, có điều lần này anh thông minh giao hẹn trước “Em mời khách, anh trả tiền”, vì thế cô bằng lòng dẫn anh đến một nhà hàng cao cấp mang phong cách Châu Âu có bầu không khí lãng mạn.
Suốt bữa cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nhiên cả hai đều rất tinh ý, không ai nhắc tới nguyên nhân chính yếu của cuộc hẹn gặp lần này, cho đến khi nhân viên phục vụ đưa lên món tráng miệng lên, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng biết rõ đã đến lúc đi thẳng vào vấn đề rồi.
“Sao hả?” Nhấp một ngụm cà phê, Bàng Sĩ Bân cố ý che dấu sự căng thẳng, khẩn trương trong lòng.
“Anh rất căng thẳng sao?” Liếc thấy đang khẩn trương, Hà Thu Nhiên mỉm cười hỏi lại.
“Ai, ai nói anh căng thẳng?” Bị nói trúng tim đen, anh quên quá hoá khùng, kiên quyết phủ nhận.
“Được được được, tổng giám đốc Bàng của chúng ta không hề khẩn trương gì cả, hoàn toàn tự nhiên!” Cố ý hùa theo anh, nhưng cách nói lại rất hài hước, rõ ràng là đang giễu cợt anh.
“Hà Thu Nhiên!” Bàng Sĩ Bân tức giận gầm nhẹ, “Đã hết một tuần rồi, em suy nghĩ xong chưa?”
Mẹ nó! Cuộc đời anh cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy lo lắng bất an hay hạ mình chờ đợi câu trả lời của bất kỳ người phụ nữ nào. Một người kiêu ngạo như anh, có thể đi ngang trước mặt người khác, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ ở trước mặt người phụ nữ anh vừa yêu lại vừa ghét này, anh không thể chiếm được một chút ưu thế nào cả, cô đã phá rất nhiều kỷ lục “lần đầu tiên” mà ngày sau có đánh chết anh cũng không thừa nhận.
Cái người này… rõ ràng rất khẩn trương và hoảng hốt, vậy mà cứ cãi chày cãi cối, tưởng rằng la lối ầm ĩ có thể được à.
Cẩn thận quan sát người đàn ông anh tuấn đẹp trai trước mặt mình, lòng Hà Thu Nhiên thoáng nao nao, im lặng cả buổi, mãi cho đến khi thấy anh mắt anh tràn đầy lo âu, cô mới nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm chặt tay anh –
“Được.” Cười dịu dàng vẻ đồng ý, cô bằng lòng quen với anh.
Được? Cô đã nói được?
Đợi thật lâu mà không thấy cô trả lời, cứ tưởng là mình sẽ bị cự tuyệt, không ngờ đột nhiên gió đổi chiều, cuối cùng cũng nghe được cô nói “Được”, Bàng Sĩ Bân vốn đang lo nghĩ, đôi mắt lập tức sáng long lanh rực rỡ, vui sướng đến nói không nên lời, cho tới khi chật vật lắm mới có thể mở miệng, thì câu nói đầu tiên anh nói lại là –
“Ha ha ha… Anh biết ngay mà, đàn ông phong độ như anh có người nào có thể từ chối được chứ?” Đắc ý ngửa mặt lên trời cười rất sảng khoái, tâm trạng anh đang vô cùng phấn khích.
Vừa rồi không biết là ai vẻ mặt khẩn trương, thiếu chút nữa tuyệt vọng rên rỉ thế!
Bĩu môi khinh thường, Hà Thu Nhiên lén lườm anh, cô cũng chẳng buồn cãi lại, thấy vẻ mặt anh tràn đầy tự tin ngạo mạn, cô ôn tồn bổ sung thêm một câu –
“Đừng vội mừng, em còn có điều kiện.”
Tiếng cười càn rỡ ngưng bặt, Bàng Sĩ Bân tíc tắc trợn mắt nhìn cô chằm chằm, “Điều kiện gì?”
Đã đồng ý yêu nhau mà còn muốn đặt điều kiện nữa, cô gái này thật sự kiêu ngạo quá mà.
“Thứ nhất, sau khi quen nhau ba năm, nếu không đi đến hôn nhân được, chúng ta chia tay…” Dừng một chút, Hà Thu Nhiên nhướng mày cười, “Nhưng chắc em lo lắng uổng công mà thôi, làm gì mà chúng ta quen nhau được tới ba năm chứ.”
Mẹ nó! Bây giờ là gì hả?
Còn chưa có quen nhau đã muốn chia tay, đúng là làm người ta nổi điên thật!
Bàng Sĩ Bân bức bối trong lòng, nhưng vẫn cố nén giận, nhíu mày chất vấn: “Vì sao?”
Ngạo nghễ nhìn anh, cô đưa ra lý do rất hợp lý, “Tuổi của em cũng không còn nhỏ, nếu quen nhau đến ba năm mà vẫn không thể tiến tới hôn nhân, điều này chứng tỏ anh căn bản không muốn lấy em, hoặc em không muốn lấy anh, vậy thì chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của nhau.”
Dứt khoát chia tay, tự đi tìm bến đậu của chính mình.
Lý do này của cô rất mới lạ, khiến Bàng Sĩ Bân càng nghe càng cảm thấy hứng thú, không chần chừ liền gật đầu đồng ý, “Được!”
Ha ha… Dù sao anh không phải mấy thanh niên mới hai mươi mấy tuổi, còn ham ăn, ham chơi, chưa muốn chịu trách nhiệm, cũng đã đến lúc nên có một gia đình ổn định, cho nên nếu muốn kết hôn sinh con… thì anh hi vọng một nửa khác trong tương lai của mình chính là cô.
Không ngờ tới anh sẽ kiên quyết nhanh chóng đồng ý như vậy, Hà Thu Nhiên có chút sửng sốt, dù sao đàn ông bình thường chỉ cần nghe đến kết hôn là sẽ bỏ chạy mất dạng, mà trên thực tế đàn ông như anh có gia tài bạc triệu, lạnh lùng, kiêu ngạo, đều hi vọng có thể duy trì tình trạng độc thân, để có thể hôm nay ôm nữ minh tinh này, ngày mai ấp người đẹp khác, muốn chơi như thế nào thì chơi.
Việc anh lại sẵn sàng đồng ý hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, chẳng lẽ anh lại muốn đùa giỡn với cô nữa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...