Nghe cô nói tự mình làm rộn chuyện lên, Bàng Sĩ Bân còn đang định cãi lại, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì chuông điện thoại đã reo lên —-
“Alo?” Lấy điện thoại từ túi ra, Hà Thu Nhiên chưa xem ai gọi đến đã bắt máy trả lời, nghe giọng nói quen thuộc bên kia đầu dây, cô mừng rỡ reo lên, “Dì Trần, thì ra là dì à…”
Thím Trần?
Phản ứng theo bản năng thôi đấy nhé, Bàng Sĩ Bân cẩn thận lắng tai nghe.
“Vâng… Dạ có… Dì yên tâm, anh ta rất khoẻ…”
Đang nói anh à?
Nhướng mày đầy ngạc nhiên, Bàng Sĩ Bân đặc biệt khẳng định nội dung cuộc đối thoại đang nói về mình.
“Con cũng rất khoẻ… đúng vậy… Thật hả? Vậy thì tốt quá rồi… Dạ, con sẽ nói lại…” Hớn hở cười tươi, Hà Thu Nhiên hết sức phấn khởi nói chuyện điện thoại, một lúc sau mới chịu kết thúc cuộc gọi.
“Thím Trần nói gì?” Bàng Sĩ Bân từ nãy giờ đã quan tâm đến nội dung cuộc nói chuyện, vừa thấy cô cúp máy liền lập tức hỏi ngay.
Cười tủm tỉm, nét mặt Hà Thu Nhiên nhìn rất vui vẻ, “Dì Trần nói là cuối tuần này sẽ trở về.”
Ha ha… cô rốt cục cũng có thể thảnh thơi mà nghỉ phép rồi.
“Thím Trần phải về rồi hả?” Bàng Sĩ Bân ngơ ngác, dường như không biết phản ứng thế nào cho phải.
“Đúng vậy!” Nói đúng trọng điểm, cô càng híp mắt cười tươi hơn, “Bộ anh quên dì ấy cũng đã đến Mỹ được hai tháng rồi sao?”
Điều này cũng nói lên rằng cô đã ở chung với con cua này được hai tháng rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh!
Thì ra đã hai tháng rồi… Anh thế mà lại không phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy!
Ngẩn ngơ một lúc, Bàng Sĩ Bân còn chưa kịp nói gì thì lại nghe cô lên tiếng tiếp!
“Ráng nhẫn nại thêm vài ngày nữa đi, rồi anh sẽ thoát khỏi tôi ngay thôi, mai mốt cũng không cần phải vì tôi mà tức giận kêu gào la hét nữa, chúc mừng chúc mừng!” Giọng nói tràn đầy vui sướng trên chọc anh, cô thừa biết lòng dạ người đàn ông thường xuyên bị cô chọc tức đến nhảy đành đạch nghĩ gì mà.
Thoát khỏi cô? Cái này cũng nói lên rằng cô sắp rời khỏi đây, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa!
Chợt nhận ra đây là sự thật, Bàng Sĩ Bân chẳng hiểu tại sao không hề mừng rỡ, ngược lại còn buồn bực khó hiểu, nói đúng hơn là nhìn bộ dạng vui mừng khấp khởi của cô, tự nhiên anh lại cảm thấy tức tối, lửa giận không biết từ đâu ra mà bốc lên hừng hực, đương nhiên miệng cũng không tự chủ được mà cáu gắt nói, “Đúng vậy! Nghĩ đến cuối cùng có thể không cần nhìn bản mặt đáng ghét của cô nữa, tôi thật sự rất vui mừng, vui đến nỗi ngay cả tối ngủ nằm mơ cũng cười nữa, chỉ hận là thím Trần ngày mai sao không trở về luôn đi.”
Bởi vì mấy ngày nữa sắp được “trao trả tự do”, tâm trạng Hà Thu Nhiên thật sự rất tốt, nghe anh nói mấy lời khó ưa này mà cô cũng phớt lờ luôn, thậm chí còn cười hả hê thừa nhận, “Không sao ! Cho dù anh không thích tôi cũng chẳng sao, chỉ cần tôi thích anh là được rồi.”
Cô thích anh?
Lại chẳng biết tại sao nghe cô nói ba chữ này, tim Bàng Sĩ Bân cứ đập loạn xạ, tự dưng trong lòng hân hoan sảng khoái vô cùng, mặt cũng nóng và đỏ lên, mà miệng thì vẫn vờ nghi ngờ, ăn nói cộc lốc gắt gỏng, “Ai kêu cô thích tôi hả?”
Ôi—– Tổng giám đốc chúng ta đang mắc cỡ sao?
Rõ ràng vẻ mặt anh trông rất vui mừng, miệng cười mỉm chi, mặt còn đỏ lên nữa!
Nhìn thấy hết biểu lộ “thích muốn chết mà bày đặt giả bộ” của anh, Hà Thu Nhiên lén cười thầm trong bụng, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói, “Không cần ai kêu tôi thích cả, tự tôi thích thì được rồi. Phải nói chứ anh là một trong số ít người không sợ nọc độc của tôi, còn khí thế bừng bừng đấu võ mồm với tôi, càng đấu càng cho thấy bản lĩnh đàn ông của anh, nếu không phải không có khả năng thì tôi thậm chí có khi còn quay ngược lại theo đuổi anh nữa là.”
Đàn em khoá dưới của cô nói đúng lắm, miệng lưỡi cô rất cay độc, đại đa số đàn ông đều tránh cô như tránh cọp, thế mà anh lại không sợ chết, hết lần này tới lần khác đều cãi tay đôi với cô, mà càng chiến càng dũng mãnh hơn nữa chứ, đôi khi lại còn thích thú cười to vì mấy lời nói độc địa của cô nữa, người đàn ông này đúng thật là sinh vật quý hiếm còn sót lại trên thế gian mà.
Nếu như hôm nay anh không phải là Bàng Sĩ Bân, mà là một người đàn ông khác, chắc hẳn cô đã thử “yêu đương” với anh rồi.
Ngược lại còn theo đuổi anh?
Hai mắt sáng ngời, lòng Bàng Sĩ Bân sướng đến tận trời mây, như muốn la lên cho thoả thích, thế nhưng lời nói thì cứ y như rằng đi ngược lại hoàn toàn, “Tôi biết ngay cô có ý đồ với tôi mà! Thừa nhận đi! Có phải cô từ lâu đã muốn quyến rũ tôi phải không?”
“Bàng tiên sinh, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy!” Liếc mắt, Hà Thu Nhiên phất tay, “Tôi không phải vừa mới nói không có khả năng sao?”
Dứt lời, cô lại cúi xuống xem tạp chí tiếp, tỏ ý cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
“Vì cái gì mà không có khả năng?” Tức giận đến mất hết lý trí, ngay cả chính anh cũng giật mình vì câu hỏi lúc nãy của mình.
Mẹ kiếp ! Anh hỏi cái quái gì vậy hả?
Cứ như là anh mong cô thật sự theo đuổi anh vậy.
Không chú ý lời nói bậy bạ của anh, Hà Thu Nhiên đều dồn hết tâm trí xem báo, lơ đễnh trả lời, “Tôi dị ứng với con cua…”
Cái gì mà dị ứng với con cua? Nói gì thì nói, dị ứng với con cua thì dính dáng gì tới anh chứ?
Chết tiệt! Toàn bộ là viện cớ !
Ngồi sau bàn làm việc, Bàng Sĩ Bân phát cáu ký tên lên công văn, chẳng hiểu sao đối với cái gọi là “không có khả năng” của cô, anh lại tức điên lên như thế !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...