Ngang hơn cua == Part 3.4 ==
Nghĩ thầm trong bụng, Chu Mạnh Luân đang định kiếm cớ chuồn lẹ, ai ngờ cô gái ngồi sau vô lăng đột nhiên cười lạnh —— “Đúng vậy! Khẩu vị Bàng tiên sinh đương nhiên không tệ tới vậy, mà tôi thì thấy “cây chổi bị gãy” làm sao cũng không thể thành “đại bác” được, bởi vậy tôi cũng chẳng hứng thú với với mấy “cây chổi bị gãy” đâu.” Cười ngọt ngào với người đang ông đứng ngoài xe, Hà Thu Nhiên thành thật nói, thành thật đến nổi người đàn ông ngồi kế bên cô sắc mặt chuyển từ trắng sang hồng, hồng rồi lại trắng, trắng xong lại đen, cứ như là đèn neon bảy màu vậy.
Hừ! Dám ở trước mặt người khác chê cô không đáng một xu, cô cũng chẳng để anh yên đâu.
Nói ánh mắt của anh không tệ à? Cho xin! Chẳng lẽ anh tưởng tiêu chuẩn của cô cũng thấp lắm sao? Lần trước không phải cô đã thấy rồi sao, có phải “đại bác” gì đâu!
Hừ! Đàn ông tự phụ, cuồng vọng tưởng, tự đề cao “cái ấy” của mình, thật là đáng thương!
Đại bác? Cây chổi bị gãy?
Tuy không biết hai người đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặc bạn tốt của mình, Chu Mạnh Luân đột nhiên cảm thấy anh như rơi vào hố mìn, có thể bị banh xác bất cứ lúc nào, vì vậy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tránh ình chết bất đắc kì tử.
“Hai vị, xin lỗi, có người đẹp đang chờ tôi ở đằng kia, tôi đi trước đây.” Đưa ra lý do rất ư là hợp lý, Chu Mạnh Luân giơ tay ưu nhã ra hiệu, sau đó ba chân bốn cẳng vọt lẹ vào quán café có người đẹp đang ngồi cho anh sẵn.
Giương mắt nhìn người đàn ông đi như chạy vào quán cafe, Hà Thu Nhiên lúc này mới nhìn sang Bàng Sĩ Bân, cô mở miệng nói trước ngăn chặn lửa giận “tôn nghiêm đàn ông” của anh, “Anh là đại bác, còn tôi là cây chổi bị gãy, không có dính dáng gì nhau, chỉ có điều là tiêu chuẩn của anh thấp, còn tiêu chuẩn của tôi thì tương đối cao, có vậy thôi!”
Mấy câu ngắn ngủn nhưng làm cho Bàng Sĩ Bân không thể nói gì, phản bác thì không được, gào thét cũng chẳng được, anh suýt nữa là tức giận đến nỗi thở không được.
Mẹ nó! Cô gái này đúng thật làm người ta không chịu được mà!
Nổ máy xe đi tiếp, Hà Thu Nhiên trong lòng cảm thấy hả dạ, liếc nhìn người đàn ông mặt lúc hồng lúc xanh, cô thầm nghĩ…
Về nhà pha cho anh một ly la hán quả uống, dù sao cũng có thể hạ huyết áp, lại trị táo bón, công hiệu quá còn gì!
Hiệp 3, Hà Thu Nhiên lần nữa toàn thắng!
Trong phòng tập vật lý trị liệu ở bệnh viện, người đến tập chật ních cả phòng, ai nấy đều yên lặng tự tập luyện, lâu lâu thì lại quay sang cười nói với nhân viên vật lý trị liệu, nhưng chỉ có một người từ lúc vào đây đến giờ cứ xụ mặt, chẳng thèm nói chuyện với ai, mà ai thấy bản mặt chằm dằm của người nọ cũng chẳng dám bén mạng đến gần.
Mà người nọ…
Đúng vậy! Đoán không sai, chính là “tổng tài con cua” của chúng ta —— Bàng Sĩ Bân!
Bởi vì danh tiếng của anh vang dội bốn phương, cái này cũng phải cám ơn giới truyền thông, cũng bởi do bị phóng viên chặn đường hỏi này hỏi nọ, mà câu nói “Cho dù tôi ở trong Bàng thị muốn học con cua đi ngang, cũng không đến lượt người ngoài xen vào!” của anh đã trở thành danh ngôn kinh điển được giới truyền thông tích cực truyền bá, cho nên nhân viên vật lý trị liệu cũng đã sớm nhận ra anh, nhìn bản mặt hung thần ác sát của Bàng Sĩ Bân, trong lòng nhân viên kia cũng run sợ không thôi, rất sợ sẽ đắc tội với đại nhân vật này, tuy nhiên đây là bổn phận phải làm, cho nên chính mình cũng phải cố gắng hoàn thành công việc.
Nghĩ như vậy, nhân viên vật lý trị liệu vội cười, nơm nớp lo sợ kêu người đàn ông mặt mày hung tợn kia kiểm tra một chút, sau khi có kết quả, anh cẩn trọng nói —-
“Bàng tiên sinh, lực chân của anh cũng tương đối tốt, nhưng mà lúc đi đứng thì cân bằng trái phải vẫn chưa tốt, cho nên trước tiên anh phải tập luyện để giữ thăng bằng mới được.”
Vừa nói, ngón tay chỉ qua bên cạnh.
Bàng Sĩ Bân nhìn sang hướng anh ta chỉ, thì thấy một đám người đang đứng trên bàn đạp, cứ đạp lên đạp xuống, anh nhìn mấy động tác khô khan buồn cười đó, sắc mặt lập tức đen sì.
Chết tiệt! Toàn mấy động tác gì đâu, anh phải lãng phí thời gian vô mấy cái này sao?
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, Hà Thu Nhiên lên tiếng, “Anh đương nhiên có thể không tập, dù sao sau này người đi cà thọt cũng không phải chúng tôi.”
Lời nói của cô nói trúng tim đen của anh, Bàng Sĩ Bân căm tức trừng mắt nhìn cô, mà cô thì lại nhướng mày nhìn anh, bộ dạng ám chỉ “người tàn phế không phải mình” khiến anh giận điên lên.
Trong lòng biết cô nói không sai, Bàng Sĩ Bân cuối cùng chỉ có thể oán giận đi thẳng đến chỗ mấy người đang tập, đứng lên bàn đạp bị anh cho là chán ngắt, tập mấy động tác mà anh cho rằng rất phí thời gian!
Hô —– lại thắng !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...