Ngang hơn cua == Part 3.1 ==
9h sáng, Bàng Sĩ Bân thức dậy lần nữa, bởi vì sáng nay được chườm nóng cho nên vết thương đã không còn đau nhức như mỗi lần thức dậy trước đây nữa, vì vậy tinh thần anh hiện giờ rất tốt. Anh rửa mặt sạch sẽ, chỉnh trang lại vẻ ngoài, tâm trạng hưng phấn ra khỏi phòng, thấy trên bàn ăn đã dọn sẵn đồ ăn sáng là cháo loãng chờ anh ăn mà thôi.
Hài lòng ngồi vào bàn ăn, anh tự múc một chén cháo, đang định động đũa, đột nhiên lại cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ…
Đúng rồi! Cô gái kia đâu? Sao lại không thấy nhỉ?
Đang lúc Bàng Sĩ Bân đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy người cần tìm, lòng tràn đầy nghi hoặc chợt nghe tiếng “lách cách” vang lên, anh quay người dò xét thì thấy Hà Thu Nhiên từ phòng trong đi ra, trên người mang đầy đủ áo khoác cùng khăn quàng cổ, xem ra đúng là đang muốn ra ngoài mà.
“Cô muốn đi đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng, Bàng Sĩ Bân mới giật mình phát hiện sao mình lại quan tâm xem cô ấy đi đâu chứ.
“Anh dậy rồi à?” Nghe tiếng anh, Hà Thu Nhiên đi tới, phát hiện anh ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị ăn điểm tâm, liền cười, nói: “Không biết bữa sáng anh thích kiểu Trung Quốc hay là thích kiểu Tây nên tôi nấu cháo trước; nếu như không thích ăn thì cũng ráng chịu hôm nay đi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây cho anh.”
Làm bộ như không nghe thấy lời giải thích của cô, Bàng Sĩ Bân nhíu mày lặp lại câu hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi mua thức ăn mà!” Chỉnh lại áo khoác ngoài xong, cô đi đến cửa trước, đi giày vào, chuẩn bị ra ngoài.
Ui chao! Dì Trần có nói kế bên có một khu chợ truyền thống đấy, thế thì cô phải đi dạo cho biết chứ.
“Cô không ăn bữa sáng sao?” Bàng Sĩ Bân lật đật chống nạng đuổi theo tới cửa, chất vấn.
“Không cần, anh ăn trước đi!” Phất phất tay, cô mỉm cười, đi ra ngoài.
Có cần vội như vậy không? Ăn xong mới đi mua đồ không được à?
Bị bỏ ở nhà một mình, Bàng Sĩ Bân trợn mắt nhìn cánh đang đóng im ỉm, chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên thấy rất buồn bực, tâm trạng vốn đang vui vẻ tự nhiên bị mất hứng, anh bực dọc đi trở về bàn ăn.
Mẹ kiếp! Trời đánh tránh bữa ăn mà, cô chưa từng nghe qua sao? Anh tuy xấu tính nhưng còn chưa có hà khắc đến nỗi bắt người ta ôm cái bụng rỗng làm việc nha!
Chợ cũng có chân đâu mà cô lo nó chạy mất, gấp gáp gì chứ?
Trong khu chung cư cao cấp, anh chàng xấu tính tự nhiên không đâu hờn dỗi; ngoài kia, Hà Thu Nhiên vui vẻ lái “con cừu nhỏ” của Trần tẩu chạy về phía chợ . Nói thực là cô chưa quen cuộc sống ở Đài Bắc này nhưng có bản đồ trong tay mà, làm sao cô lạc đường được!
Chỉ thấy cô lái “con cừu nhỏ” chạy loanh quanh. Đường đến chợ vốn chỉ cách có 10 phút đi xe, mà cô thì vừa chạy, vừa ngừng xem bản đồ nên phải mất 20 phút mới đến nơi.
Đợi cô đi dạo xong cả khu chợ, mua xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, quay trở về đã là giữa trưa rồi.
Đúng lúc cô ôm theo túi lớn túi nhỏ, mở cửa tiến vào, âm thanh ồn ào trong phòng bỗng nhiên ngưng bặt. Cô thấy ở cửa trước là một hàng dài các loại giày da hàng hiệu, liền ngẩng đầu nhìn về hướng phòng khách, chỉ thấy trong phòng khách có năm, sáu người mặc âu phục chỉn chu, vừa nhìn đã biết là các giám đốc cấp cao của công ty, họ cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt sáng rỡ, hừ, nói đúng ra là dùng ánh mắt xấu xa nhất soi mói cô.
Hả… Đang họp sao?
Cảm thấy mình trở về hình như không phải lúc, làm phiền đến buổi họp quan trọng, Hà Thu Nhiên cười cười với bọn họ, phẩy phẩy tay “Xin cứ tiếp tục”, sau đó ôm túi lớn túi nhỏ tiến vào phòng bếp.
Mà trong phòng khách, đám giám đốc cấp cao hiểu ý liếc mắt ra hiệu, mặc dù không biết tư cách, địa vị của đối phương như thế nào nhưng mọi người đều đại khái đoán được cô chính là người xen vào buổi họp hôm qua, dù cho hôm qua không thấy mặt, chỉ nghe tiếng cô, đúng là “Cô gái nước La Hán Quả” mà.
“Tổng giám đốc, nước La Hán Quả hôm qua uống ngon không?” Quản lý Bộ Tài vụ không sợ chết xung phong làm cảm tử quân mở miệng trêu ghẹo.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân giận dữ, trợn mắt nhìn vị lão thần cách mạng từ thời cha anh còn lưu lại, còn chưa kịp phản bác lại thì đội cảm tử tiếp theo đã xuất kích –
“Kỳ thật nước La Hán Quả không chỉ có thể giúp hạ huyết áp, giảm nhiệt, nó còn chứa nhiều chất xơ, có thể cải thiện táo bón nữa.” Bộ Quản lý Dự án nói có sách, mách có chứng, nói xong còn quan tâm, hỏi thêm một câu. “Tổng giám đốc, anh… bị táo bón sao?”
“Phải không?” Không đợi người lãnh đạo trực tiếp trả lời, quản lý bộ nghiệp vụ bi phẫn oán trách. “Nhân viên Bộ Nghiệp vụ chúng ta thường xuyên phải uống rượu xã giao với khách, mười viên chức thì đến chín người bị trĩ, thông tin này anh biết sao không nói sớm? Tôi cũng từng bị phẫu thuật vì loét hậu môn rồi!”
“Hiện tại biết cũng không muộn mà!” Vỗ vỗ bả vai đồng nghiệp, một thành viên Bộ Quản lý cũng là người “Bị trĩ lâu năm” nói.
Bây giờ là tình huống gì đây? Đây là đại hội nghiên cứu và thảo luận về táo bón cùng loét hậu môn sao?
Mặt Bàng Sĩ Bân đen sì, anh bực tức rống to vào nhà bếp, “Cô kia, làm phiền cô mang năm ly nước La Hán Quả tới đây, mấy vị trưởng phòng của tôi xem ra còn cần hơn so với tôi đấy.”
Lời vừa dứt, mấy vị trưởng phòng liền cười ngượng ngùng.
Mà trong phòng bếp Hà Thu Nhiên lấp tức ló đầu ra. Bởi vì toàn bộ đối thoại của mọi người cô đã nghe hết, ánh mắt cô mờ ám nhìn bọn họ, liền cười rất giảo quyệt, nhẹ gật đầu, quay trở lại phòng bếp làm nước La Hán Quả.
“Táo bón với loét hậu môn đã thảo luận xong chưa? Có cần tôi mua thuốc cho các người luôn không?” Lạnh lùng nhìn cấp dưới của mình, Bàng Sĩ Bân trào phúng hỏi. “Còn cần cái gì cứ việc nói, đừng ngại!”
Thấy sếp tổng của mình mặt mày đen sì, đỉnh đầu bốc khói, làm tất cả thành viên đội cảm tử tiên phong đang muốn cười không khỏi rùng mình. Mọi người sờ sờ mũi không dám cười đùa nữa, lập tức quay về đề tài chính, tiếp tục thảo luận chính sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...