Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


Diệp Lăng Thiên đi tới chỗ thang máy và đứng đợi, Lý Vũ Hân cũng bước theo sau đi tới, hai người đều không nói gì với nhau, đợi được lúc thì thang máy đến, bên trong thang máy lúc đó đang có vài ba người, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng lúc bước vào mà không nói thêm gì.


Đây là tòa nhà văn phòng, nên cả tòa nhà này đều là dân văn phòng đi làm, lúc này lại đúng vào giờ tan sở, nên thang máy cũng dừng lại ở từng tầng, chưa được mấy tầng thì bên trong thang máy đã chật kín người.


Lý Vũ Hân ban đầu đứng ở ngay sát cửa cũng bị đẩy vào bên trong cùng, còn Diệp Lăng Thiên, anh có thể nhìn thấy có vài người đàn ông đeo mắt kính cố ý nhích lui về hướng của Lý Vũ Hân, và cô thì chỉ biết dùng tay chắn trước ngực mình lại, trên mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu và bực mình.


Nhìn tình hình, anh bèn nhích người hướng đến chỗ cô, bên trong thang máy chật kín đến nỗi người áp sát người, nhưng với anh thì đó không là gì, chỉ thoáng cái, anh đã nhích người đến kế bên cô, sau đó đưa tay chắn ngang phía trước cô và đẩy hai người đàn ông ở phía trước ra, đồng thời anh còn cố tình chừa ra khoảng trống an toàn cho cô, bản thân anh cũng không có chút đụng chạm nào với cô, điều này chứng tỏ sức lực của anh mạnh đến mức độ nào.


Hai người đàn ông bị phá đám tỏ vẻ tức giận quay đầu lại nhìn anh, nhưng khi họ vừa quay lại nhìn và bắt gặp ánh mắt của anh, họ liền giật mình sợ sệt ngoan ngoãn nhích người ra, không dám đến gần cô nữa.


“Vừa nãy cám ơn anh.” Vừa ra khỏi thang máy, Lý Vũ Hân đã liền nói với Diệp Lăng Thiên.


“Đó vốn là việc tôi phải làm, giờ này người tan sở nhiều như vậy, lần sau cô nên tránh khoảng thời gian này đi.

Người xinh đẹp như cô ở chỗ đông người dễ khiến người khác có ý đồ xấu.” Diệp Lăng Thiên nói xong rồi đi thẳng ra ngoài.



“Xinh đẹp? Người khô cằn như anh ta cuối cùng cũng biết nói câu lọt lỗ tai nhỉ.” Lý Vũ Hân ngẩn người, cô lẩm bẩm trong miệng và cười thầm, sau đó cũng cất bước đuổi theo Diệp Lăng Thiên.


“Cô về nhà hay muốn đi đâu?” Sau khi lên xe, Diệp Lăng Thiên lên tiếng hỏi cô.


“Tôi có hẹn với bạn đi ăn ở Saint Paul.” Lý Vũ Hân từ tốn trả lời.


Nghe vậy anh gật đầu, rồi cho xe chạy thẳng đến Saint Paul, đây là tên của một nhà hàng Tây.


Sau khi đỗ xe vào vị trí, Diệp Lăng Thiên đi theo cô vào nhà hàng và lên lầu, hai người họ đi đến chỗ cạnh cửa sổ, vừa bước đến, Lý Vũ Hân lên tiếng chào với cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh cửa sổ: “Hiểu Tinh, cậu đến lâu chưa?”
“Tớ cũng vừa mới đến, người này là?” Hứa Hiểu Tinh phát hiện ra Diệp Lăng Thiên đang đứng phía sau lưng Lý Vũ Hân, bèn lên tiếng hỏi.


Vừa lúc Lý Vũ Hân đang nghĩ cách nên giới thiệu Diệp Lăng Thiên như thế nào thì anh đã lên tiếng trước: “Cô Lý, hai cô cứ ăn trước đi, tôi qua bên kia ngồi đợi.”
Dứt lời, anh gật đầu chào Hứa Hiểu Tinh dang nhìn anh với cặp mắt kỳ lạ, rồi sau đó anh lên tiếng: “Xin phép.” Nói xong anh xoay người chuẩn bị rời đi.



“Anh không ăn cùng chúng tôi sao?” Lý Vũ Hân vội vàng lên tiếng hỏi anh.


“Dạ, không, cám ơn cô.” Nói xong anh quay người rời đi và đi thẳng đến chỗ có ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi và ngồi xuống, từ vị trí này, anh có thể dễ dàng quan sát chỗ Lý Vũ Hân ngồi ăn cơm, nhưng đồng thời cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của cô và bạn thân của cô.


“Chuyện gì vậy?” Hứa Hiểu Tinh lên tiếng hỏi Lý Vũ Hân với vẻ mặt tò mò không hiểu.


“Ôi, đừng nói nữa, người đó là vệ sỹ ba tớ tìm cho tớ, tớ ban đầu một mực không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với ông ấy, cậu cũng biết mà, ông ấy vốn rất cố chấp và bảo thủ.” Lý Vũ Hân lắc đầu ngao ngán nói.


“Vệ sỹ? Trời ơi, đây là lần đầu tớ nhìn thấy vệ sỹ đẹp trai như vậy đó, lại còn cá tính như vậy chứ.” Hứa Hiểu Tinh ngạc nhiên nói.


“Cậu muốn sao? Cậu thích thì tớ tặng cho cậu đó.” Lý Vũ Hân nói với giọng chán nản và có phần gắt gỏng, vì cô bực với thái độ cười trên nỗi buồn của người khác của Hứa Hiểu Tinh.


“Tớ thì thật lòng rất muốn đó, cậu nỡ tặng tớ thật sao? Tớ nói cậu chứ đại tiểu thư à, cậu sẽ không làm thật đó chứ? Hai chúng ta ngồi đây ăn cơm mà người ta ngồi bên đó nhìn? Tớ là tớ nuốt không nổi rồi đó, thôi, kêu người ta qua đây ăn chung đi.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa chỉ về hướng Diệp Lăng Thiên.



“Tớ biết sao được, con người đó không khác gì khúc gỗ, nói kiểu gì cũng không nghe, nhưng mà cậu nói cũng đúng, tớ cũng nuốt không trôi, thôi, để tớ qua mời anh ta lần nữa xem.” Lý Vũ Hân ngao ngán nói, rồi đứng dậy xoay người đi đến chỗ của Diệp Lăng Thiên.


“Diệp Lăng Thiên, qua bên đó ăn chung đi, chứ giờ anh không ăn thì lúc nữa cũng không có gì để ăn đâu, tủ lạnh nhà tôi trống không, ngoại trừ cà phê thì không có cái gì là ăn được cả, không lẽ anh không biết đói sao?” Lý Vũ Hân lên tiếng nói với anh.


“Không sao, chút nữa tôi xuống lầu mua tạm vài thứ ăn là được.” Diệp Lăng Thiên bình thản trả lời.


“Tôi nói chứ người như anh đúng là đầu óc có vấn đề, tôi biết trong lòng anh nghĩ gì, trước tiên là không muốn nợ tôi tiền cơm đúng không? Hai là không muốn làm phiền tôi và bạn tôi ăn cơm, nhưng bây giờ anh đã làm phiền rồi, hơn nữa hôm nay anh làm thế này, chẳng lẽ định ngày nào cũng thế sao? Nhà tôi không nấu nướng gì, tôi chỉ ăn sáng ở nhà thôi, buổi trưa và buổi tối tôi đều ăn ở ngoài, chẳng lẽ bữa nào anh cũng tự mua đồ ăn ăn sao? Hơn nữa thời gian làm việc của anh là hai mươi bốn trên hai mươi bốn, cho nên với cương vị là người thuê, tôi có nghĩa vụ phải cung cấp bữa ăn cho anh, ok?” Lý Vũ Hân nói một tràng dài phân tích cho anh nghe.


Diệp Lăng Thiên ngẩn người, anh suy nghĩ lời nói của cô lúc rồi sau đó anh gật đầu: “Vậy được.”
“Được, vậy đi thôi.” Lý Vũ Hân đưa anh đi về bàn ngồi, trong khoảng thời gian đó, Hứa Hiểu Tinh không rời mắt khỏi Diệp Lăng Thiên, giống như rất có hứng thú với anh, không biết là có hứng thú với công việc vệ sỹ hay là có hứng thú với bản thân Diệp Lăng Thiên.


Có sự gia nhập của Diệp Lăng Thiên, Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân ngồi nhích sang bên, còn anh một mình ngồi ở chỗ đối diện.


“Làm phiền rồi.” Diệp Lăng Thiên thấy Hứa Hiểu Tinh cứ nhìn chằm chằm mình, sau khi ngồi xuống, anh lại lần nữa gật đầu với cô.



“Không phiền, chào anh, tôi là Hứa Hiểu Tinh, bạn thân của Vũ Hân, rất vui được quen biết anh.” Hứa Hiểu Tinh chủ động đưa tay ra và tự giới thiệu với Diệp Lăng Thiên.


Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu, rồi lễ phép đưa tay bắt tay cô, sau đó nói: “Chào cô, tôi là Diệp Lăng Thiên.”
“Vũ Hân nói anh là vệ sỹ của cậu ấy, anh là vệ sỹ thật sao?” Hứa Hiểu Tinh không khác gì cô bé hiếu kỳ cứ nhắm vào anh mà hỏi.


“Phải.” Diệp Lăng Thiên gật đầu và trả lời.


“Tôi thấy trong phim, mấy người vệ sỹ đều có mang súng, trên người anh có súng không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi tiếp.


“Cậu coi phim của nước B nhiều quá rồi chăng, đừng có mà ra vẻ mê trái đến mức độ đó được không, mau gọi món đi, cậu muốn ăn gì?” Lý Vũ Hân trừng mắt nhìn Hứa Hiểu Tinh rồi vừa gọi nhân viên phục vụ, vừa nhìn thực đơn gọi món.


“Diệp Lăng Thiên, anh ăn gì? Nếu như cũng là câu trả lời không biết thì…” Cuối cùng cô nhìn anh và hỏi, cô sợ anh không quen với món ăn Tây, nên định giới thiệu vài món cho anh, nhưng mà khi cô chưa nói dứt câu thì đã bị anh chen ngang vào.


“Cho tôi một phần gan ngỗng, một phần bít tết năm phần tái và sa lat trái cây là được, cám ơn.” Diệp Lăng Thiên nói trực tiếp với nhân viên phục vụ.


Lý Vũ Hân có chút ngạc nhiên nhìn anh, rồi sau đó cô khép thực đơn lại và đưa trả cho nhân viên phục vụ: “Đủ rồi, mấy món đó đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui