Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


Nghe Hứa Hiểu Tinh sắp xếp như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng xem như đây là một cách, anh suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nói: “Nam hay nữ đều không quan trọng, nhưng anh cần người thành thật, hạng người nhiều mưu mô lại không tuân thủ quy tắc thì anh không cần.

Em cứ tuyển bốn người trước đi, anh sẽ trả bảy triệu rưỡi một tháng, bao cả ăn trưa và ăn tối, làm thêm buổi tối sẽ có bữa ăn khuya.

Làm năm ngày nghỉ một ngày.

Nhưng anh có một quy tắc, đó là phải ký hợp đồng với anh, phải nói rõ trước là làm bao lâu, ít nhất phải bảo đảm làm ở đây trong suốt kỳ nghỉ hè, bằng không làm được một hai ngày rồi bỏ đi, như vậy chúng ta sẽ rất phiền phức.

Còn sau này nếu các em đi học rồi, đến lúc đó anh sẽ có thu xếp khác, trước mắt cứ thế đã, em tuyển bốn người là đủ rồi.”
“Bảy triệu rưỡi một tháng? Anh, anh trả quá cao rồi đó, còn làm năm ngày nghỉ một ngày? Anh đang tuyển sinh viên làm bán gian à?” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên khó tin.


“Những người tới đây làm đều có gia cảnh không được tốt, chúng ta không thể vì bọn họ là sinh viên mà chèn ép tiền lương của họ được, anh thấy, lương nhân viên phục vụ đều hơn bảy triệu, chúng ta cũng trả họ như thế đi.

Còn về ngày nghỉ, dù gì bọn họ cũng là sinh viên, không thể làm quá sức được, bằng không mệt quá rồi sinh bệnh thì sao? Em cứ đi liên hệ với họ đi, nếu đã sắp xếp như vậy, anh sẽ làm lại bảng phân công.”
“Anh và Chu Ngọc Lâm sẽ phụ trách phòng bếp, Diệp Sương, em phụ trách thu ngân, còn lại là của bốn nhân viên phục vụ.

Thời gian làm việc là thế này, anh và Chu Ngọc Lâm sẽ làm việc từ mười giờ sáng đến khi nào hết khách.

Còn Diệp Sương, em sẽ làm từ năm giờ chiều đến tối, vì ban ngày cũng ít người, nên anh có thể ra ngoài làm thu ngân.


Còn bốn nhân viên phục vụ thì chia thành hai ca, ca sáng và ca tối, một ca hai người làm, ca sáng từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, buổi chiều được nghỉ từ hai đến năm giờ.

Còn ca tối là từ năm giờ chiều đến một giờ sáng, cái này chưa thể chắc chắn được, tình hình cụ thể còn phải dựa vào khách nữa.”
“Hai ca thay luân phiên cho nhau, một ca sáng một ca tối.

Nhân viên ca sáng sẽ phụ trách việc sắp xếp nguyên liệu, còn ca tối sẽ làm việc vệ sinh.

Tiền lương cũng sẽ có sự điều chỉnh, Chu Ngọc Lâm là 15 triệu một tháng, Diệp Sương là 9 triệu một tháng, nếu tính toán sổ sách sai sẽ trích tiền lương của em bù vào số tiền đó.

Còn nhân viên phục vụ là bảy triệu rưỡi.

Hiểu Tinh, nếu khoảng thời gian này cô vẫn chưa đi, thì giúp tôi quản lý công việc phía trước một chút, tôi sẽ phụ trách chuyện bếp núc.

Tạm thời cứ sắp xếp như thế, mọi người thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhìn mọi người hỏi.


“Thấy anh sắp xếp như vậy, Diệp Lăng Thiên, thật ra anh rất có thiên phú làm lãnh đạo đấy.” Hứa Hiểu Tinh hơi ngạc nhiên nói.


“Vậy thì quyết định thế đi, đây chỉ là sắp xếp tạm thời, nếu sau này làm ăn tốt, tôi sẽ có thu xếp khác.

Diệp Sương, em mau đi liên lạc với bạn học em đi, nếu bọn họ đồng ý thì ngày mai tới đây, để cô Hứa của tụi em tập luyện một chút, em cũng thế.

Đợi em làm xong chuyện này, chúng ta sẽ tập luyện một chút, mọi người xem thử giờ chúng ta có còn lỗ hổng nào không, nếu không thì hôm nay nghỉ sớm đi, mấy ngày nay mọi người đều mệt cả rồi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên đưa ra kết luận.


Diệp Sương đợi Diệp Lăng Thiên nói xong thì hưng phấn cầm điện thoại của mình chạy qua một bên gọi.

Chu Ngọc Lâm thì quay về phòng bếp, anh là người rất nghiêm túc, cho dù Diệp Lăng Thiên nói đồ anh nấu hương vị ngon, nhưng anh vẫn tiếp tục nghiên cứu, xem thử nướng thế nào mới ăn ngon, lúc không có việc gì làm, anh cũng không nhàn rỗi, mà lau chùi, quét dọn phòng bếp.


Hứa Hiểu Tinh ngồi đối diện Diệp Lăng Thiên, rồi nhìn anh nói: “Lăng Thiên, thật ra tôi luôn cảm thấy anh là một người làm chuyện lớn, những chuyện mở tiệm nhỏ nhoi thế này, chắc chắn anh sẽ làm không được, nên tôi rất lo lắng, cũng muốn ở lại đây nhiều hơn, hy vọng mình có thể giúp được anh.

Nhưng hôm nay tôi sai rồi, thật ra tôi đã lo lắng dư thừa, anh chỉ không muốn nói cũng không chịu biểu hiện ra thôi.

Thật ra bất luận anh làm chuyện gì cũng tốt hơn người khác, nên việc mở tiệm này với anh chỉ như dùng dao trâu mổ gà.”
Diệp Lăng Thiên im lặng nhìn Hứa Hiểu Tinh, anh không biết mình nên nói gì, chắc chắn anh không phải là người già mồm, nếu bảo anh nói những khen ngợi như vậy với Hứa Hiểu Tinh, chẳng hạn như tôi đâu lợi hại như vậy, anh thật sự không nói ra được.



“Tôi luôn cảm thấy anh không mấy nhiệt tình trong việc mở tiệm, cảm thấy anh mở tiệm là do tôi ép anh, là vì tôi muốn anh mở tiệm.

Giờ xem ra không phải thế, anh là dùng trái tim để làm, đúng vậy, anh là người làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, nên giờ tôi rất vui, cũng rất yên tâm.

Đợi sau khi anh khai trương rồi, tôi sẽ quay về thành phố Y, tôi tin chắc rằng anh có thể làm rất tốt.

Đợi tôi quay lại đây từ thành phố Y, nói không chừng anh đã trở thành triệu phú rồi, đến lúc đó anh phải nhớ tôi đấy, không được làm lơ tôi, nghe rõ chưa?” Trong lòng Hứa Hiểu Tinh rất khó chịu, cũng rất luyến tiếc.


“Cụ thể là khi nào cô đi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.


“Mẹ tôi luôn giục tôi, tôi mượn cớ công việc bên này vẫn đang chưa hoàn thành được, giờ tôi không thể trì hoãn được nữa, ngày mốt anh khai trương, thì ngày kia tôi sẽ đi.

Ngày mai tôi sẽ lái xe tôi tới đây, rồi đỗ trong bãi đậu xe trường học, mấy tháng qua, tôi đã đưa xe cho anh dùng, giờ anh mở tiệm rồi, chắc chắn phải chạy khắp nơi, ít nhất phải chạy đi mua đồ, không thể nào lái chiếc xe ba gác kia được đúng không? Nếu xe không chạy trong thời gian dài sẽ bị hỏng đó, anh nhớ phải đổ xăng và mang xe đi bảo dưỡng là được, tôi chỉ cho anh mượn xe, còn tiền đổ xăng và bảo dưỡng thì tự anh chi trả đi.” Hứa Hiểu Tinh trêu đùa.


Diệp Lăng Thiên không từ chối ý tốt của Hứa Hiểu Tinh, anh cũng không phải người cực kỳ hồ đồ cứng đầu, chỉ biết nhìn vào tình huống mà nói.


“Qua đó rồi, cô nhớ thay tôi hỏi thăm ba mẹ cô, chuyện lần trước họ tới đây, tôi thật sự rất xấu hổ.

Ngoài ra, nếu không thể lừa dối được thì cô đừng lừa dối họ nữa, cứ nói sự thật với ba mẹ cô đi, tôi nghĩ mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn tốt cho cô, sẽ không làm hại cô đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.



“Tôi biết rồi, chuyện anh khai trương có cần nói cho Vũ Hân biết không? Tôi cảm thấy vẫn nên nói cho cô ấy biết, chẳng lẽ hai người thật sự nảy sinh thù hận à? Nhưng tôi đã nói với cô ấy anh đang mở tiệm rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói.


“Ừm, tôi sẽ đích thân gọi cho cô ấy, gần đây cô đã vất vả rồi, cô đã giúp tôi rất nhiều.” Diệp Lăng Thiên thật lòng nói.


“Có phải anh định cảm ơn tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám cảm ơn tôi, tôi sẽ nổi giận với anh.

Đúng rồi, hôm anh khai trương, tôi sẽ tặng cho anh một món quà bí mật.” Hứa Hiểu Tinh cười hì hì nói.


“Món quà bí mật gì thế?” Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi.


“Nếu đã là món quà bí mật, tất nhiên không thể nào nói cho anh biết được, nếu nói cho anh biết thì còn gì gọi bí mật nữa? Đến lúc đó anh sẽ biết thôi.

Giờ anh cứ làm việc của mình đi, tôi phải về đặt vé máy bay trước đã, rồi tối nay sẽ đi ra ngoài cùng Vũ Hân, tối nay cô ấy hẹn tôi đi ăn cơm, đã lâu rồi không đi cùng cô ấy, mà suốt ngày đi theo anh, cô ấy đã ganh tỵ rồi.” Hứa Hiểu Tinh cười hì hì nói rồi đứng dậy rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui