Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ
Diệp Ánh Du vần từ chối, cô đứng dậy đi ra ngoài, giọng điệu lạnh như băng: “Tôi sẽ dọn dẹp vệ sinh ở đây.”
“Cô không dùng cơm trước sao?
Nhà bếp có nấu cháo đấy, mùi vị cũng rất ngon” Thím Vân với nụ cười không thay đổi trên khuôn mặt, thuyết phục cô.
Diệp Ánh Du không phải là người cố tình gây sự, cũng không muốn vì mối quan hệ của mình, mà khiến họ phải gặp rắc rối, Suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nay tôi ăn không ngon miệng, không cần đặc biệt chuẩn bị bữa ăn cho tôi đâu, khi nào muốn ăn, tôi sẽ tự đi lấy”
Thím Vân không nói thêm gì nữa, chuyển sang nói tiếp chủ đề ban nấy: “Vậy tôi sẽ cho người đến dọn dẹp cùng A”
cô: “Vậy bảo Vương Lệ Hoa đến đi.”
Diệp Ánh Du không từ chối nữa, mà còn chỉ ra tên của một người.
Vương Lệ Hoa là một trong bốn người duy nhất cô biết trong biệt thự, tuy cũng không có nói gì với nhau nhiều nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người mới gặp.
Thím Vân lắc đầu: “Cô Du à, cô ấy không được đâu.”
_..
Diệp Ánh Du cũng không kiên quyết: “Ô, vậy thì tôi sẽ tự làm.” Mặc dù ở tâng hai có rất nhiều chỗ cần vệ sinh, nhưng cô cũng đã làm được vài lần rồi.
Làm nhiều sẽ quen tay, nên bây giờ trong ban ngày là cô có thể dọn dẹp xong xuôi hết.
Bên cạnh đó, nếu một mình dọn dẹp vệ sinh, cô cũng có thể được yên tĩnh.
Thím Vân lo lắng cô hiểu lầm, nên giải thích: “Vương Lệ Hoa hôm qua đã xúc phạm cô, nên bị đuổi việc rồi, tôi sẽ để người khác đến giúp cô.”
Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt lúc nào cũng mang vẻ không hề bận tâm mọi việc của Diệp Ánh Du: “Cô ấy xúc phạm tôi khi nào thế?”
Thím Vân thấy cô cuối cùng cũng không còn từ chối người khác đến gần mình nữa, khuôn mặt nở ra một nụ cười tươi vô cùng: “Buổi chiều ngày hôm qua, cô đã vi phạm quy tắc của một người giúp việc.” Cậu Hàn lần đầu tiên mang người về nhà, làm sao mà Vương Lệ Hoa có thể tùy ý xúc phạm cho được!
Cô không hiểu lắm, nhưng Diệp Ánh Du đã mơ hồ nhận ra, sắc mặt càng lạnh lùng.
Vương Lệ Hoa đã nhắc nhở người đã làm náo loạn âm† là dì Mai, bởi vì Nam Cung Hàn đã mang Diệp Ánh Du về nhà, để cho cô ấy nhìn thấy tia hy vọng.
Nếu như Diệp Ánh Du vì việc này mà phải chịu sự chán ghét từ Nam Cung Hàn, thì có lẽ cô ấy có thể được lọt vào mắt anh?
Cô ấy đã có tâm tư như vậy!
Nghĩ đến đây, Diệp Ánh Du không muốn tốn công sức vào chuyện này nữa, mở cửa muốn đi lấy dụng cụ dọn dẹp, thì bỗng nhiên có một mùi rượu nồng nặc xộc vào trong mũi, kèm theo đó là một thân hình cao lớn của Nam Cung Hàn, ngã vào người cô.
“Anh làm gì vậy? Tránh ra ngay!”
Diệp Ánh Du tức giận đẩy anh ra, nhưng với sức nặng từ thân hình đàn ông to lớn của Nam Cung Hàn, cô căn bản là đẩy anh ra không nổi.
Cằm của Nam Cung Hàn tựa vào vai cô, không hề nhúc nhích tí nào nói: “Công ty của nhà họ Diệp đã khôi phục rồi, đừng có quậy, để tôi nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Ánh Du bừng tỉnh khi nghe thấy những gì anh nói, bàn tay đang giơ lên dừng lại trên không.
Cô không có nghe lầm đúng không? Người này thực sự đã khôi phục lại công ty của nhà họ Diệp sao?
Cô khẽ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang nhắm mắt chau mày của Nam Cung Hàn.
Ngũ quan của Nam Cung Hàn càng rõ ràng hơn, đôi mắt của anh hiện ra ngày càng sâu hơn, khi mà tức giận lên càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...