Chương 206:
Triệu Sơn nhanh chóng che miệng cô ta, ngăn cô ta tiếp tục nói.
Luôn mồm xin lỗi: “Tổng giám đốc Hàn, Cô Ánh Du, xin lỗi, tôi quay về sẽ dạy bảo cô, sẽ làm cho con bé hiểu..”
Diệp Ánh Du mặc dù bị Triệu Hân mắng đến xấu hổ, nhưng vì một người ba vì con gái nhỏ của mình mà phải xin lỗi người khác, điểm ấy làm cho sâu trong lòng cô xúc động, đi theo lên tiếng xin xỏ cho cô ta: “Cô Triệu cũng là quá yêu anh cho nên mới thành như thế, vân là đừng cứ so đo nhiều lắm.”
Con ngươi đen nhánh của Nam Cung Hàn nhìn cô chằm chằm nửa ngày, quay đầu dùng giọng lạnh lùng nói: “Xin lỗi.” Lúc anh nói lời này, anh nhìn Triệu Hân.
Triệu Hân tủi thân vô cùng, trừng to mắt, làm Triệu Sơn cũng dám buông tay.
Lúc này Diệp Châu Tuấn cũng đi đến với Diệp Cẩm Hằng, anh ta nhanh chóng nhìn Diệp Ánh Du một chút, cảm giác được cả sự lo lắng.
Diệp Ánh Du lắc đầu rất khẽ, ra hiệu cho anh ta không cần lo lắng.
Hành động của hai người ngay lập tức bị Nam Cung Hàn nhìn thấy, cũng giống như không bỏ qua tâm mắt của Diệp Cẩm Hằng.
Mí mắt Nam Cung Hàn buông xuống, ánh mắt nhìn đến Diệp Ánh Du, mang theo sự cảnh cáo.
DUP thì giống như vô tình khoác tay Diệp Châu Tuấn, lắc lắc.
Diệp Châu Tuấn trấn an võ vỗ mu bàn tay cô hai lần, ánh mắt kiên nghị như núi đá nhìn qua Triệu Hân, giọng nói thuần hậu mà vang dội: “Cứ tự nhiên mà xin lỗi.”
Nam Cung Hàn híp mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn lướt qua anh ta.
Lửa giận trong lòng đang như có như không không ngừng bốc lên, càng ngày càng chán ghét Diệp Châu Tuấn.
Triệu Hân giật này mình, nước mắt trong hốc mắt chảy ra như vỡ đê.
Lông mày đen đặc của Diệp Châu Tuấn nhăn lại, để phụ nữ rơi nước mắt thì không nên, nhưng Triệu Hân bắt nạt em gái Diệp Ánh Du của anh ta, cũng là sự thật.
Nam Cung Hàn vậy mà không có sự do sự của anh ta, ánh mắt lãnh lệ như lưỡi dao, nhìn Triệu Hân từ trên xuống dưới: “Xin lỗi, nếu không lời nói trên tâng của tôi, sẽ có hiệu lực trong mười ngày.”
“Diệp Ánh Du, thật xin lỗi.” Triệu Hân nghĩ đến sự uy hiếp của anh, phá sản thì càng cửa nát nhà tan hơn nữa, cũng không dám giằng co.
Đẩy tay ba ra, vừa khóc vừa nói với Diệp Ánh Du.
Trong giọng cô ta lộ ra vẻ không tình nguyện, mọi người ai cũng có thể thấy.
Ánh mắt Nam Cung Hàn lạnh lẽo, đang muốn mở miejng đã bị Diệp Ánh Du giành nói: “Không sao, tôi không ngại.”
Triệu Hân mặc dù gây chuyện mấy lần, nhưng không thật sự tạo thành tổn thương nào.
Trừng phạt nhỏ thì có thể, nhưng Diệp Ánh Du lại không muốn người khác vì mình mà phải chịu nguy hại quá lớn.
Triệu Sơn lại tiếp lời con gái nói thêm mấy câu lợi ích, mới mang theo con gái rời đi.
Diệp Châu Tuấn nhìn về phía Nam Cung Hàn, hai người ban mắt nhìn nhanh, anh ta thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Hàn, tôi có việc muốn nói riêng với Du Nhiên.” Dứt lời, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm cánh tay Nam Cung Hàn đang nắm tay Diệp Ánh Du, tràn đầy ý bảo anh buông ra.
Diệp Ánh Du kinh ngạc nhìn anh ta vậy mà nói thế trước mặt Nam Cung Hàn, nhất thời vô cùng ngạc nhiên.
Nhất là sau khi ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Hàn ghim trên người cô, thì cô càng bị trói buộc, không dám nhiều lời.
“Tổng giám đốc Diệp, có việc thì có thể nói ở ngay trước mặt tôi.” Giọng NCt lạnh lùng, tay năm thật chặt eo Diệp Ánh Du, để cô bị đau mà nhíu mày.
Đồng thời cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Nếu dám thông đồng với Diệp Châu Tuấn, anh sẽ cho cô biết thế nào là lợi hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...