Nam Cung Hàn liếc nhìn Trân Minh Toàn, anh ấy gật đầu hiểu ý của anh: “Tôi đi ngay.”
Diệp Ánh Du cảm thấy khá hơn một chút, đôi mắt lạnh lùng nhìn kẻ máu lạnh Nam Cung Hàn: “Anh hãy thả tôi xuống đi rồi tôi sẽ đi theo anh”
“Đừng nói nhảm nữa.” Nam Cung Hàn liếc cô một cái, bước đi không dừng lại, ôm cô ra khỏi trại trẻ mồ côi, nhét người vào ghế phụ xe.
Anh từ bên kia ngồi xuống, ném một cái túi màu đen vào tay Diệp Ánh Du, nổ máy mà không đợi Trần Minh Toàn đến.
Diệp Ánh Du cầm chiếc túi đen nghỉ ngờ nhìn anh.
Nam Cung Hàn không có ý giải thích.
Cô chỉ có thể tự mình mở nó ra, nhìn thấy máy ảnh bên trong, cô tròn xoe mắt nhìn qua bên chỗ anh, không dám †in vào mặt mình mà nhìn Nam Cung Hàn, rồi lẩm bẩm: “Cái này cho tôi?”
Vẻ mặt nghiêm trọng của Nam Cung Hàn càng thêm tối sầm lại: ‘Cô nghĩ thế nào?”
Diệp Ánh Du thân thể run lên, cô vô thức ôm chặt máy ảnh trong tay: “Có điều kiện gì không?” Cô gần như tuyệt | vọng hỏi.
Chiếc máy ảnh này thực sự quan | trọng đối với cô, miễn là yêu cầu của Nam Cung Hàn không vượt qua điểm mấu chốt của cô, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ đồng ý.
Khuôn mặt Nam Cung Hàn xấu xa, lạnh như đá trên vách núi, anh lạnh lùng nói: “Máy ảnh này là của cô, không cân điều kiện.” Trong lòng Diệp Ánh Du, nếu anh cho cô thứ gì, anh nhất định sẽ đưa ra điều kiện để làm khó cô?
Môi của Diệp Ánh Du hé mở, cô nuốt nước bọt khi lời nói chạm đến môi mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thật lâu sau, cô nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Nam Cung Hàn sốt ruột cau mày: “Ở đâu ra lắm chuyện như thế chứ.”
Dù bị mắng nhưng trong lòng Diệp Ánh Du cảm thấy thoải mái.
Chỉ cần không có thêm điều kiện gì, mặc dù hơn mười vạn tệ, sau này cô vấn có tự tin kiếm tiền trả lại cho Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn khịt mũi lạnh lùng, và chiếc xe phóng nhanh hơn.
Hiệu suất của chiếc xe tốt, Nam Cung Hàn có kỹ thuật tốt, lái xe rất ổn định, Diệp Ánh Du ngồi trên đó gần như không có va chạm, trong bầu không khí yên tĩnh, mi mắt cô dân dần khép lại.
Khi Nam Cung Hàn lái xe, anh đột nhiên cảm thấy vai phải nặng tríu, anh nhìn thấy Diệp Ánh Du đang tựa đầu vào vai anh.
Đôi mắt anh khẽ di chuyển, anh liếc xéo Diệp Ánh Du, nhưng không đẩy người đó ra.
Trong vô thức Nam Cung Hàn lái xe ổn định hơn, trong khi đợi đèn đỏ, anh liếc nhìn khuôn mặt của Diệp Ánh Du và thấy đôi lông mày cau lại của cô.
Anh duỗi ngón tay ra, nhấp vào rồi từ từ xoa nắn hai nếp gấp.
Sau đó anh hài lòng khởi động xe đi.
Khi đến bệnh viện, vai Nam Cung Hàn: đã cảm thấy đau mỏi, anh không kìm được mà hừ nhỏ: “Ngủ lâu quá đi, đồ heo con.”
Đầu Diệp Ánh Du di chuyển, và mái tóc lướt qua da cổ, gây ra cảm giác ngứa nhẹ.
Nam Cung Hàn ngừng nói, và chỉ ngồi yên như vậy.
Hiếm khi anh ân cần, định đợi Diệp Ánh Du tỉnh dậy rồi mới xuống xe, nhưng lại bị người đè lên vai.
Diệp Ánh Du ngủ không yên, trong mớ suy nghĩ lộn xôn, nhất thời, thái độ bất thường và hành vi bất thường của Nam Cung Hàn, suy đoán của Diệp Châu Tuấn là đúng, nó bắt đầu hiện lên trong đầu cô như một cơn bão đánh vào đâu cô mãi không tan.
Khi những ngón tay lạnh lẽo của Nam Cung Hàn.
chạm vào trán cô, cô đã bị đánh thức.
Cảm nhận được cái chạm trán của anh, Diệp Ánh Du giật mình, không dám nói gì khi không biết mình sẽ làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...