Khi tài xế nghe thấy địa điểm như là đã nhận ra điều gì đó, yên lặng không nói gì, lặng lẽ tăng tốc độ, chạy đường gần nhất.
Khi Diệp Đăng Chính rời đi đã là giờ ăn trưa, Nam Cung Hàn cũng không có ý định mời anh ta dùng bữa.
Trần Vũ trở về sau khi tiễn anh ta, có chút lo lắng nói: “Chủ tịch, Diệp tổng trực tiếp rời đi, như vậy có ổn không?”
Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Tôi mới là người quyết định nó tốt hay không.”
“Vâng.” Trần Vũ lập tức ngừng nói thêm.
“Diệp Ánh Du, đã trở lại bệnh viện chưa?” Sau khi bước vào thang máy Nam Cung Hàn đột ngột hỏi.
Trần Vũ đã để ý tới chuyện này từ lâu, lập tức đưa ra câu trả lời:ơi”Cô Diệp sau khi rời công ty thì đi đến trường học, sau đó thì không biết.”
Nam Cung Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không biết?”
Trần Vũ cúi đầu nói: “Hai vệ sĩ đi theo cô Diệp đã đi huấn luyện lại, vẫn chưa tìm được người thay thế.” Chủ yếu chính là Diệp Ánh Du phải ở bệnh viện một tuần, đến lúc đó, hai vệ sĩ đó có thể đi ra, rồi sau đó đến vị trí cũ là được.
“Điều tra ngay cho tôi.” Nam Cung Hàn nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Mười phút nữa không có kết quả, vậy từ nay về sau anh cứ đi nhìn chằm chằm cho tôi.
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Trong quán bar đầy màu sắc, không có nhiều người vì vẫn chưa phải giờ vàng.
Lê Hiểu Vũ nằm ngửa trên ghế sô pha, trên tay cầm một cốc Bloody Mary đầy màu sắc, thản nhiên nói: “Thư ký Toàn, chuyện mà có thể khiến anh đến chỗ tôi cầu xin vậy?”
Mặc dù Trần Minh Toàn chỉ là một thư ký, nhưng chuyện này lại gây ra rắc gối cho Nam Cung Hàn.
Anh gọi toàn bộ đội trợ lý thư ký xung quanh mình là thư ký.
Trên thực tế, Trân Minh Toàn tương đương đặc biệt hơn một số trợ lý thư ký khác.
Ở một mức độ nhất định, không những ở một mức độ nhất định anh ấy có thể trợ giúp sản xuất cho Nam Cung Hàn, mà đối với quyền lực trong tay của Nam Cung Hàn cũng vô cùng nắm rõ.
Những việc anh ấy không thể giải quyết, ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể nói Nam Cung Hàn cũng đang gặp phải tình huống như thế và giải quyết không được.
Lê Hiểu Vũ cười nhẹ trêu chọc: “Không phải là người phụ nữ họ Tạ trở về sao? Chuyện này tôi cũng không có cách nào khác .
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt được che đi bởi cặp kính cận của Trần Minh Toàn: “Không phải.
Chắc anh vẫn còn nhớ Diệp Ánh Du, cô Ánh Du chứ, vì sai lầm của tôi, chủ tịch của chúng tôi đã mất dâu của cô ấy.
Mong anh có thể giúp tôi tìm ra tung tích của cô ấy..”
Mười phút là quá ngắn, trường học, bệnh viện và nhà họ Diệp đều không tìm thấy ai, để chắc chắn răng không có chuyện gì xảy ra, anh ấy mới gọi điện thoại cho Lê Hiểu Vũ.
Cậu ấm ăn chơi nổi tiếng, phong cách xuề xòa, nhưng đó chỉ là bề ngoài không có thành tích, nếu không thì sao có thể làm bạn với Nam Cung Hàn.
Lê Hiểu Vũ nhướng mày: “Tôi đương nhiên sẽ không quên một cô gái xinh đẹp như vậy, là Tước ra lệnh tìm kiếm hay sao?”
“Đúng vậy, vẫn còn bảy phút, là thời gian mà cậu Hàn cho tôi, mong anh hay nhanh lên.” Trần Minh Toàn thỏa mãn sự tò mò của mình.
“Ok.” Cúp điện thoại, Lê Hiểu Vũ sờ sờ cái cằm nhẫn nhụi của mình, lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn mình, mình phải đi xem qua một chút.
Vào phút cuối cùng, Trần Minh Toàn nhận được tin tức chính xác, đi vào văn phòng báo cáo: “Chủ tịch, cô Ánh Du đang ở trại trẻ mồ côi Nắng Mai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...