Từ phía sau đấm cho Hàn Thiên Triết một cái, lúc thân hình anh ta lảo đảo, Đăng Khoa mạnh mẽ nhào đến, ép chặt người lên trên bàn, lại nắm chặt đấm thêm mấy cái, xả giận xong mới thở gấp nói: “Cậu đã bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa!”
“Cậu muốn làm gì?” Khóe miệng Hàn Thiên Triết bị đánh chảy máu, trong lòng cũng tức đến muốn nôn ra máu.
“Cậu có mưu đồ làm loạn với Ánh Du, bây giờ bị tôi phát hiện nên khống chế.
” Đăng Khoa nhìn Diệp Ánh Du nói, nếu bỏ qua sự hung ác trong mắt anh †a, thì thật sự là lời lẽ chính nghĩa.
Diệp Ánh Du dựa vào tường, chống đỡ thân thể đang run rẩy, trên mặt lại không có sự yếu đuối nào, lạnh lùng nhìn hai người đánh nhau.
Lúc bọn họ kết thúc, Diệp Ánh Du xóa đoạn ghi âm đi, lạnh giọng nói: “Bên Tuyết Hân tôi đã gọi điện thoại bảo xóa đoạn ghi âm rồi, mấy người từ từ nói chuyện, tôi đi trước.
”
“Ánh Du, nể mặt Phương Tình, cô giúp tôi một lần.
” Đăng Khoa mặt dày nói, dù bản ghi âm trong tay Diệp Ánh Du đã xóa, nhưng bên Hà Tuyết Hân ai mà biết có lưu lại một phần hay không, với lại ở thành phố Hồ Chí Minh còn có Nam Cung Hàn một tay che trời, chắc chăn không thể để cô đi như thết”
Cơ thể anh ta nghiêng về phía trước một chút, mê hoặc nói: “Huống hồ, tất cả đều là Hàn Thiên Triết bày trò, cô bị anh ta ép buộc đến bước này, chẳng lẽ không muốn trả thù lại… A”
Phần bụng đột nhiên truyên đến cơn đau dữ dội khiến anh ta kêu thảm thiết, lực tay buông lỏng, bị Hàn Thiên Triết ép khống chế lại.
Hàn Thiên Triết nhân lúc anh ta phân tâm, tấn công một đòn, không nể tình chút nào vừa đá vừa đấm, thậm chí còn lấy ghế đập vào người Đăng Khoa, đến khi anh ta trợn trắng mắt, ngất đi mới dừng lại.
Muốn đi tìm, đuổi theo Diệp Ánh Du.
Diệp Ánh Du vốn đã đến cửa lại bị anh ta kéo về.
Trước mắt trời đất quay cuồng, như muốn ngất đi, cô cố gắng vượt qua cơn choáng này: “Hàn Thiên Triết, anh thả tôi ra, chúng ta không liên quan nữa!”
“Muốn đi? Không được!” Hàn Thiên Triết cười gắn phủ nhận, Đăng Khoa có hiệu trưởng, có thể rút lui toàn thân, anh †a thì không được.
Nếu anh ta đã không thể sống tốt, cũng không để Diệp Ánh Du tốt được!
“Gô nói, nếu cô làm với tôi rồi, người có thân phận cao như Nam Cung Hàn, có còn nhìn trúng cô không?” Hàn Thiên Triết vô cùng ác độc hỏi, ánh mắt anh †a đảo qua đôi môi xinh đẹp và ngực của Diệp Ánh Du: “Không trả lời? Không sao, chúng ta thử rồi sẽ biết.
”
Diệp Ánh Du giãy mạnh muốn thoát, nhưng người lại không có sức.
Mắt thấy mặt của Hàn Thiên Triết càng lúc càng gần mình, cô quyết tâm, đập mạnh đầu về phía trước!
Cái mũi đẹp của Hàn Thiên Triết trong chốc lát chảy máu, Diệp Ánh Du cũng không cảm thấy gì tốt, trán đau như bị đá đập vào đầu.
Chết nhất là trước mắt biến đen, ý thức có phần không rõ ràng, nếu không phải cơn đau nhức từ đầu truyền đến, cô đã sớm ngất đi rồi.
“Cô muốn chết sao!” Hàn Thiên Triết sờ mũi, thấy máu trên ngón tay, ánh mắt hung ác kéo áo trước của cô, tay năm thành năm đấm, muốn nên vào mũi côi “Dừng tay! Thả cô Du ral”
Lúc nguy cấp, hai giọng nói đồng thời vang lên, khiến hành động của Hàn Thiên Triết dừng lại.
Hai người mặc quần áo bình thường, nhưng là Nam Cung Hàn sắp xếp vệ sĩ đi theo Diệp Ánh Du.
Bọn họ chỉ cần phụ trách báo cáo hành tung của Diệp Ánh Du cho tốt là được, cho nên không cần theo sát, cũng sẽ không quấy rây đến Diệp Ánh Du.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...