Thôi Minh Hạo gần như kiệt sức bước ra khỏi bàn mổ, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn uống một hơi cạn sạch chai nước khoáng.
Y tá trưởng đi tới bên cạnh, nhìn hắn: "Bác sĩ Thôi, anh chắc chứ?"
Thôi Minh Hạo bóp bẹp chai nước khoáng, trải qua thời gian dài chữa trị cho Nhậm Xuyên, đây là lần đầu tiên hắn lo lắng: "Chắc."
Nực cười là, sức lực này bắt nguồn từ cái thứ tình yêu chết giẫm nhìn không thấy, sờ không được, viển vông không thực tế kia.
Hắn thay bộ quần áo vô trùng, lấy điện thoại trong tủ ra, bấm vào WeChat, thấy Chúc Khải Phong nhắn liên tục mấy chục tin.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, Thôi Minh Hạo đã báo cho Chúc Khải Phong đến bệnh viện đưa Giang Hoàn đi trước, ít nhất phải làm hắn trông ra con người một chút, không thể để nguyên như vậy được.
Hắn bật một đoạn tin nhắn thoại, giọng Chúc Khải Phong vang lên: "Má, mấy ngày rồi anh ta không ăn vậy? Má nó ăn tới chén thứ ba rồi, còn không đợi được thức ăn nóng vào bàn mà ăn cơm không."
"Sao tao cứ thấy quái quái thế nào? Anh ta đi châu Phi đào than đá làm thợ mỏ sao? Đệt, tao nhìn lén lúc đang tắm, gầy đến mức da bọc xương."
"Vãi! Kinh quá, báo cảnh sát sớm đi, trên người anh ta toàn là vết thương lớn nhỏ, mẹ nó, rốt cuộc là bị sao vậy!"
Giọng Chúc Khải Phong run run: "Chân của anh ta...!bị đánh gãy..."
Ở tin nhắn thoại cuối cùng, Chúc Khải Phong còn chưa kịp nói xong thì giọng Giang Hoàn đã vang lên: "Tôi trở lại bệnh viện được không?"
Khi màn hình điện thoại tắt đi, Thôi Minh Hạo đấm một cú vào kệ đựng đồ kêu cái rầm, kệ đựng đồ bằng sắt bị đập móp một chút.
Lúc Giang Hoàn không xuất hiện, hắn và Chúc Khải Phong là những người thân thiết với Nhậm Xuyên nhất, có tan xương nát thịt cũng là máu mủ, nguyện đi khắp thế gian, vào núi đao biển lửa.
Có thể nói rằng trong ba năm kể từ khi Giang Hoàn biến mất, điều mà hắn và Chúc Khải Phong muốn làm nhất là bắt trói người lại, để trước giường bệnh của Nhậm Xuyên, ép hắn dập đầu xin lỗi.
Nhưng bây giờ...!ai mới là người có tội?
Rốt cuộc điều gì đã xảy ra trong ba năm qua?
Nhậm Xuyên đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, đèn xanh nhấp nháy trên thiết bị kết nối, nhịp tim của anh cũng rất ổn định.
Không ai có thể nhìn thấy cơn bão đang xảy ra trong cơ thể anh.
Anh đã hấp thụ tất cả dinh dưỡng, chúng như phát điên hướng về tế bào ung thư.
Khi Thôi Minh Hạo rời đi, hắn vừa tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt thì gặp phải Giang Hoàn ở hành lang.
Giang Hoàn đã tắm rửa xong, tóc đã cắt tỉa, râu cũng được cạo sạch, ngoại trừ việc gầy gò đến da bọc xương, nhìn qua không thấy có gì kỳ lạ.
Hắn đứng ở cửa, nhìn Nhậm Xuyên đang nằm trên giường qua lớp kính, trong ánh mắt toàn là lưu luyến, như thể đang nhìn thẳng vào mặt trời, nhãn cầu bị thiêu đốt đến mức đỏ bừng như máu.
Thôi Minh Hạo lúc này chẳng có hảo cảm gì với Giang Hoàn.
Hắn đút tay vào túi quần, đi tới, đằng hắng một tiếng.
Giang Hoàn nhìn lướt qua một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm Nhậm Xuyên.
"Ung thư dạ dày, vừa phẫu thuật xong." - Thôi Minh Hạo nói với hắn về tình trạng bệnh, "Tế bào ung thư có nguy cơ di căn, nhưng trước mắt có thể kiểm soát được."
Giang Hoàn ừ một tiếng, xem như là nghe thấy.
Thôi Minh Hạo cau mày: "Anh không có gì để hỏi à?"
Giang Hoàn nhìn sang, nói đơn giản: "Cậu ở đây, tôi cũng ở đây."
Ngược lại, Thôi Minh Hạo không nói được gì, hắn quay mặt đi chỗ khác: "Tôi có giường trong phòng trực, có thể cho anh mượn."
Hắn biết rằng Giang Hoàn sẽ không rời khỏi bệnh viện.
Cách đó không xa, Chúc Khải Phong vội vàng chạy tới, thở phì phò nói: "Đệt, đại ca à! Mới ngoảnh mặt một cái đã không thấy người đâu!"
Thôi Minh Hạo sải bước đi, tiện thể kéo cổ Chúc Khải Phong đi luôn.
Chúc Khải Phong cứ ngoái đầu nhìn lại: "Này, mày kéo tao làm gì..."
"Câm miệng." - Thôi Minh Hạo lườm hắn, "Bóng đèn."
Giường trong phòng trực kia không biết Giang Hoàn có nằm hay không, Thôi Minh Hạo qua xem thử, thấy chăn mền được gấp gọn gàng, ga trải giường không hề có nếp nhăn.
Mỗi khi đi tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt, hắn đều có thể nhìn thấy Giang Hoàn chỉ nhìn chằm chằm Nhậm Xuyên trong phòng bệnh như vậy.
Chúc Khải Phong có lòng tốt, một ngày ba bữa đưa cơm, bất kể nhiều hay ít thì Giang Hoàn đều có thể ăn sạch sẽ, giống như tám đời chưa được ăn cơm.
Hắn vừa đứng ở cửa nhìn Nhậm Xuyên vừa ăn từng miếng cơm, như thể nếu không nhìn một giây thì sẽ không an lòng.
Mà Nhậm Xuyên thì dường như sắp tạo ra một phép màu y học, ngay sau khi máy thở được gỡ bỏ, anh lập tức mở mắt trong khi đại não vẫn còn chưa tỉnh táo, dọa y tá đi qua giật mình một cái.
Khi được phép vào thăm, Giang Hoàn mặc quần áo bảo hộ vào, đi đến bên giường, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt Nhậm Xuyên.
Giọng nói hắn khàn khàn: "Em ơi..."
Nhậm Xuyên vẫn còn đang hôn mê, nhưng có một dòng nước chảy ra từ khóe mắt.
"Anh về rồi..."
Nhịp tim trên thiết bị đập mạnh, như thể đang đáp lại.
Lúc này, thế giới lặng im chợt bừng tỉnh.
Ngày hôm sau, Nhậm Xuyên hoàn toàn tỉnh lại và khôi phục ý thức, ý chí sinh tồn của anh mạnh khủng khiếp, giống như hạt giống nảy mầm, khó có thể tưởng tượng được thân thể ốm yếu như vậy lại chứa một lượng năng lượng lớn như thế.
Câu đầu tiên anh nói là: "Anh..."
Các bác sĩ và y tá vội vã vào phòng bệnh, đến khi cuộc kiểm tra kết thúc, Giang hoàn là người cuối cùng đi vào.
Nhậm Xuyên cố gắng đưa tay ra, muốn chạm vào hắn.
Giang Hoàn nắm chặt lấy tay anh.
"Chóng khỏe." - Giang Hoàn dịu dàng chăm chú nhìn anh, không có người thứ hai trên đời sở hữu ánh mắt như vậy, "Không cần nhanh lắm đâu, đừng ép mình quá, anh không đi đâu hết, ở lại đây với em."
Nước mắt của Nhậm Xuyên lại chảy xuống: "Giọng của anh..."
Giọng nói của Giang Hoàn khàn đục.
Giọng nói của hắn trở thành như vậy từ khi nào?
"Giọng khàn thì lúc hát càng gợi cảm." - Giang Hoàn cười với anh, "Để anh hát cho em nghe."
"Anh..."
Nhậm Xuyên nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe: "Ôm em một chút..."
Giang Hoàn từ chối: "Chờ em xuất viện đã."
Một cái ôm, thực sự trở thành mục tiêu phấn đấu.
Có Giang Hoàn ở đây, những người khác đều trở nên dư thừa, nhân viên không liên quan, y tá cũng cảm thấy mình thừa thãi.
Rút kim tiêm, thay túi đựng nước tiểu, lau người, đút ăn cơm, một tấc hắn cũng không rời.
Nhậm Đông Thăng có đến bệnh viện vài lần, nhưng ông chỉ đứng nhìn ở cửa phòng bệnh, không chịu đẩy cửa đi vào, trông một lúc rồi một mình rời đi.
Giang Hoàn mang nước nóng trong tay trở về, đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Nhậm Đông Thăng đang đi xa, trầm mặc một lát.
Hắn mới rời đi khoảng hai ba phút, Nhậm Xuyên trong phòng đã không thể chịu nổi, kêu lên như chim non: "Anhhh!"
Giang Hoàn bước vào, nói cho anh biết: "Bố em đến."
Nhậm Xuyên sửng sốt: "Bố...!không vào sao?"
Giang Hoàn biết vấn đề là do hắn: "Lần sau anh sẽ tránh đi."
"Không." - Nhậm Xuyên kiên quyết không cho, "Anh không được đi."
"Ừm." - Giang Hoàn ừm một tiếng, "Không đi."
"Anh..." - Nhậm Xuyên nhìn hắn, giữa mùa hè nóng nực, Giang Hoàn lại mặc áo tay dài và quần tây, che kín cả người.
Anh vươn tay sờ sờ yết hầu của Giang Hoàn, đầu ngón tay trêu chọc vờn nhẹ như lông vũ thoáng qua: "Bây giờ không có người..."
"Cởi quần áo ra cho em xem một chút." - Như một tên lưu manh, lời bông đùa của anh mang theo ý quyến rũ, "Kiểm tra hàng hóa xem có phải là miếng ngon của em không."
Giang Hoàn bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của anh: "Em nghĩ gì vậy?"
Nhậm Xuyên ép hắn: "Cởi ra cho em xem đi..."
"Không." - Giang Hoàn cự tuyệt, "Còn đang nằm trên giường không dậy nổi mà lại có tâm tư này à."
Khóe môi hắn cong lên ý cười: "Làm anh lên rồi thì có dập lửa nổi không?"
"Cởi ra." - Nhậm Xuyên không thèm quan tâm, "Có miệng có tay, sao không thể làm được?"
Giang Hoàn day day trán: "Khi nào em khỏe hơn rồi nói tiếp."
"Giang Hoàn." - Nhậm Xuyên có vẻ sợ hãi, "Anh đừng giấu em."
"Giọng nói...!chân của anh...!và cơ thể của anh..." - Nhậm Xuyên khi nói lời này thì đang run rẩy, "Anh cho em xem một chút..."
Giang Hoàn né tránh ánh mắt của anh, lẳng lặng dùng tay cởi từng cúc áo sơ mi, giang hai cánh tay, chiếc áo rơi xuống đất.
Hắn không còn gầy đến mức da bọc xương như lúc đầu, nhưng vẫn gầy và lộ rõ xương sườn, điều đáng sợ hơn chính là trên người hắn chồng chất đầy sẹo, hình xăm cũng không thể che lấp được.
Tay Nhậm Xuyên run run, anh đưa tay đặt lên lồng ngực của hắn, dưới lòng bàn tay anh là một vết sẹo dữ tợn dài một tấc, chứng tỏ Giang Hoàn đã từng cận kề cái chết một lần.
Nhậm Xuyên đột nhiên nhớ lại những gì Trần Minh Hà đã nói: giết rồng trong vực thẳm.
Giết rồng chính là muốn đánh cược tính mạng mình, muốn sống sót dưới hàm răng nhọn đó, bao nhiêu gian nan khốn khổ, vốn không thể tưởng tượng ra nổi.
Nhậm Xuyên chảy nước mắt, áp mặt vào lồng ngực Giang Hoàn, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.
Kỵ sĩ của anh trở về trong máu.
Không xa vạn dặm.
Nhậm Xuyên hỏi hắn: "Chân sao lại gãy?"
Giọng Giang Hoàn rất nhẹ: "Bị cắt."
"Giọng nói thì?"
"Nóng."
"Vết thương trên cơ thể..."
"Em đang hỏi cái nào?"
Hỏi một hồi, Nhậm Xuyên chịu không nổi nữa, xua tay bảo dừng: "Thôi, anh đừng nói..."
"Không đau nhiều như vậy." - Giang Hoàn xem nhẹ, "Có thứ còn đau hơn."
Nhậm Xuyên nhìn hắn: "Thứ gì đau hơn?"
Giang Hoàn nghiêng người, vùi đầu vào hõm cổ của anh, hít sâu một hơi: "Khi biết em bị ung thư dạ dày."
"Lúc vội vàng đến bệnh viện...!Giây phút nào anh cũng hối hận, tại sao lại không thể về sớm hơn..."
"Nhậm Xuyên." - Giang Hoàn thở dốc một cách nặng nề, không muốn nhớ lại đau khổ thấu xương kia, "Em thực sự là muốn giết anh mà."
Hành động giết rồng anh dũng quyết liệt nhất biểu hiện trực tiếp trên cổ phiếu, cổ phiếu lao dốc không phanh.
Ngược lại, các ngân hàng tài chính quốc tế như mở một bữa tiệc thịnh soạn, mọi người tranh nhau chia sẻ miếng bánh nóng hổi mới ra lò này.
Nhậm Xuyên khi nhìn thấy tin tức thì giật cả mình, anh nhìn người khởi xướng tất cả những điều này: "Rốt cuộc anh đã làm những gì?"
Giang Hoàn đang bưng bát cháo gà xé, đút cho anh một thìa, hắn nhìn lướt qua bản tin tài chính một cái, lạnh nhạt với chiến công vĩ đại của mình: "Anh không làm gì hết."
Nhậm Xuyên muốn nói thêm gì đó nhưng Giang Hoàn đã cất điện thoại đi: "Phí sức."
Nhậm Xuyên muốn phản kháng thì lại bị Giang Hoàn đút một thìa cháo nóng để bịt miệng: "Ăn cháo đi."
Sếp Nhậm vẫn chưa thể đứng thẳng vận động, vừa định nhiếp chính đoạt quyền thì nghẹn họng trân trối.
Sau khi ăn cháo và uống thuốc xong, Giang Hoàn đi tắt đèn, kéo rèm cửa sổ lại, Nhậm Xuyên nằm trên giường ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: "E hèm..."
Cái hành động này là không có ý tốt.
Con người không thể lúc nào cũng nằm được, vận động chút đi.
Giang Hoàn đi tới, hôn lên trán anh một chút: "Được rồi, ngủ đi."
Một nụ hôn như vậy làm sao có thể thỏa mãn được, Nhậm Xuyên nắm lấy cổ áo hắn, đưa môi lên.
Tất cả bộ phận từ trên xuống dưới trên cơ thể đều không thể cử động, chỉ có chiếc lưỡi nhanh nhạy và linh hoạt mới có thể buộc chặt anh đào.
Khi môi răng đã tách ra, Nhậm Xuyên cười ranh mãnh: "Đã làm thì phải đến mức này nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...