Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Nam chính vừa xuất hiện đã khiến đôi mắt Cố Y Lạc rực sáng, ly nước trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất, cũng may một chút lí trí sót lại ngăn cản cô, nếu không cô đã nhảy cuỗng lên mà hò hét cho thần tượng.

Dante- anh chàng diễn viên gốc Hoa sống tại Mỹ, nổi đình nổi đám với các bộ phim mang tầm quốc tế, phim của anh không chỉ đặc sắc mà còn mang triết lý sống sâu sắc. Diễn viên nữ đóng cặp với anh ta không phải là sao nữ hạng A thì cũng là minh tinh vang lừng danh khắp thế giới.

Lần này anh lại chịu nhận lời đóng chung cặp với Cố Y Lạc, thật sự cô không dám tin người xuất hiện trước mặt là thần tượng mình theo đuổi bấy lâu nay, cô không dám ngờ mình được một lần trong đời làm việc với anh ta.

Anh ta nổi tiếng nhã nhặn, cách ứng xử tinh tế, thật không ngờ gặp rồi mới biết lời đồn quả không sai một chữ, mặc dù là diễn viên nổi tiếng lừng danh nhưng cách anh ta chào hỏi người bậc trên vẫn rất lễ độ, đầu cúi sấp nhẹ nhàng, giọng nói thăng trầm bình ổn: “Đạo diễn Hà, xin chào.”

Qua màn chào hỏi Dante ngồi xuống cạnh Cố Y Lạc, mỉm cười nhẹ, gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Cố Y Lạc cũng hành động kín kẽ theo sau: “Xin chào.”

Đạo diễn mở lời trước, cắt đứt dòng suy nghĩ hiện tại:


“Mọi người đã tới đầy đủ rồi thì cho phép tôi được nói thẳng luôn. Lần này Dante nhận lời làm diễn viên chính cũng xem như một bước ngoặc thành công cho bộ phim của chúng ta. Tôi tin vào thực lực của hai người cho nên cũng sẽ không nói gì nhiều, chỉ hi vọng thời gian tới cả hai sẽ phối hợp tốt cho bộ phim. Y Lạc lần này là thử thách dành cho cô nhưng cũng là cơ hội để cô thể hiện tài năng, cố gắng làm tốt nhé!”

“Vâng, em cảm ơn đạo diễn.”

“Được rồi, tôi cũng không nhiều lời, hai người chào hỏi nhau rồi bàn bạc về kịch bản cũng như là tập thoại đi nhé!”

Dứt lời đạo diễn cùng Chu Nhiêm đứng dậy rời đi trước: “Tôi cũng có việc phải đi trước đây.”

Không gian chỉ còn lại hai người, tim Cố Y Lạc thình thịch liên hồi, đến thở mạnh cô cũng chẳng dám, nói cô không phải hồi hộp thì là đang dối lòng, có ai mà không bối rối khi ngồi cạnh thần tượng của chính mình kia chứ!

Cũng may thời gian lưu lạc năm năm ở Mỹ, Cố Y Lạc đã chịu bỏ chút thời gian để học hỏi Tiếng Anh vì thế cô có thể nói mấy câu giao tiếp cơ bản: “Xin chào, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn.”

Đối đáp lại mấy câu Tiếng Anh không trôi chảy ấy của Cố Y Lạc, Dante lại lưu loát chủ động nói Tiếng Trung: “Rất vui được gặp lại cô.”

Cố Y Lạc thời điểm ấy chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống, rõ ràng là cô quên khuấy đi việc anh ta là người gốc Hoa thực thụ, cho nên việc thành thạo tiếng Trung cũng chẳng lấy gì làm lạ cả.

Trong khi Cố Y Lạc ngây người vì màn “đội lốp xe” thì đột nhiên Dante lại nói tiếp: “Cô còn nhớ cái người lang thang như mất hết lí trí suýt nữa thì có ý định tự tử được cô cứu vớt một mạng sống vào bốn năm trước không? Cô đã từng nói không ai là không gặp phải khó khăn, thay vì chọn kết thúc nó thì hãy đương đầu với nó, khi đó dù thắng hay thua chúng ta cũng không cần phải hối tiếc nữa.”

Câu chuyện này khiến Cố Y Lạc thấy quen đến lạ.

Bốn năm trước, thời gian cô đặt chân tới Mỹ trọn một năm, Bảo Bảo lúc ấy cũng vừa tròn năm tháng tuổi, hôm đó trời rất lạnh, cô thấy bên đường có một người đàn ông ngồi co ro nên đã tiến tới hỏi thăm: “Này anh, không sao chứ!”

Người đàn ông đó ngước đôi mắt ngấn lệ, tận sâu trong đáy mắt ấy cô nhìn thấy được sự tuyệt vọng tột cùng, anh ta cố để mỉm cười buốt đắng, rồi đáp: “Tôi mất rồi, tất cả đã biến mất chỉ sau một đêm. Tôi không có cách nào giữ lại nổi.”


Trông cách ăn mặc của anh ta không phải là người nghèo, quần áo đều là phiên bản giới hạn của các hãng nổi tiếng, khuôn mặt không góc chết, ngũ quan hài hoà, đôi lông mày thanh tú, làn da trắng nõn không tì vết.

Tuy rằng cô không biết anh ta là ai, xuất thân như thế nào nhưng mà nếu là một nhân tài thì chắc chắn sẽ mất một cơ hội lớn.

Cũng không biết là có phải anh ta thiếu tiền hay không nhưng Cố Y Lạc vẫn móc từ túi ra mấy tờ đô la lẻ ít ỏi cuối cùng, đặt vào tay anh ta, mỉm cười rồi nói: “Tôi chỉ còn lại ngần này, tuy không giúp được nhiều nhưng có thể giúp anh chống đói trong mấy ngày. Đừng chọn cách kết thúc mà hãy đương đầu để sau này lỡ như có thắng hay thua cũng không còn điều gì phải hối tiếc nữa.”

Trong khi anh ta nhìn chăm chăm vào mấy tờ đô la trên tay mình thì cô gái ấy đã khuất bóng, tìm hoài chẳng thấy đâu nữa.

“Những năm sau đó, tôi vẫn liên tục quay lại đó chờ cô nhưng không gặp lại lần nào nữa.”

Dante nói, lời nói khiến tâm trí Cố Y Lạc quay về thực tại, không ngờ người năm xưa mình giúp đỡ thực sự có tài, may mà lúc đó cô không bỏ lỡ một con người tài năng ấy.

“Sau đó tôi chuyển đến chỗ ở mới không còn quay về nơi đó nữa.”- Cố Y Lạc trả lời.

Dante hào hứng nói tiếp: “Nếu tôi nói ngày ấy tôi thật sự thiếu tiền thì cô có tin không?”


“Tôi cũng không chắc chắn.”- Cố Y Lạc cười, nụ cười ngượng ngùng.

“Trước đó tuy tôi đã có được một chút tiếng tăm nhưng vì bị công ty đại diện đổ lên người tội trốn thuế cho nên tài sản của tôi đều bị tịch thu tất cả. Tôi đã mất hết sau một đêm, chán nản vì không có nơi để đi để về, sau khi gặp được cô tôi mới lấy lại động lực bước đến như ngày hôm nay.”- Trong đôi mắt long lanh củ Dante có chút xót xa khi hồi tưởng về những chuyện xưa cũ.

Sau một chốc nghẹn ngào, anh ta lại nở nụ cười trên bờ môi gợi cảm, nói tiếp: “Ban đầu tôi cũng không định nhận lời mời phim này nhưng khi nhận được hình ảnh của cô và biết được cô chính là nữ chính đã khiến tôi thay đổi ý định của chính mình. Và quyết định sẽ tới đây để gặp cô lần nữa, để nói lời cảm ơn cô.”

Mọi thứ đến thực sự bất ngờ, Cố Y Lạc lúc đó chỉ nghĩ đơn thuần rằng người ta cũng khó khăn giống như cô hiện tại, giúp đỡ họ coi như tạo động lực cho chính mình chứ không hề có ý định nhận lời cảm ơn hay báo đáp.

“Không, không, cũng may tôi đã không bỏ lỡ nhân tài như anh nếu không sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất. Tôi cũng là fan trung thành của anh đó, anh diễn thực sự rất tốt, rất cảm xúc, rất nhập tâm.”

Kể ra trái đất này tròn thật sự, đi hết nửa vòng rồi vẫn có thể gặp lại nhau, có những cuộc gặp gỡ nó bất ngờ đến như thế. Tuy nó không đặc biệt nhưng khiến con người ta cảm thấy đặc biệt nhất, bất ngờ nhất.

Sau khi họ trao đổi danh thiếp cho nhau rồi cũng rời đi, Cố Y Lạc quay trở về biệt thự trong buổi gần trưa, thấy Lục Triết Tiêu ngồi bên ghế sô pha thì chạy tới ôm chầm lấy anh từ phía sau cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui