Anh không say, anh đang rất tỉnh, anh nghe rõ mồn một từng câu từng chữ, anh cảm nhận ra nụ hôn ấy mới đích thực là lòng cô.
Tay vuốt ve gò má mềm mại, vén đi những sợi tóc bù xù, anh ngắm nhìn người yêu trước mặt, không tin vào những gì vừa xảy ra.
Người phụ nữ nhỏ bé này lúc uống rượu vào cũng mạnh bạo lắm đó chứ.
Anh bật cười ngu ngơ, nhẹ nhàng bế cô quay trở về phòng.
Tiếng mưa rơi tí tách bên khung cửa sổ, bầu trời xám xịt, âm u, gió đầu đông se lạnh.
Cố Y Lạc chầm chậm mở mắt, đầu đau như búa bổ, say đắm nhìn mưa một lúc lâu, rồi bỗng giật mình thảng thốt.
Hôm qua rõ ràng là cô đang uống bia trên sân thượng, sau đó hơi say… rồi sao nữa…
Tay liên tục đấm vào đầu, bắt ép bản thân phải nhớ những chuyện đã xảy ra tối qua.
Làm sao cô về được phòng?
Nhưng sự thật khiến cô lực bất tòng tâm, quả thật chẳng nhớ nổi điều gì.
Mang theo tâm trạng hoang mang xuống nhà, cô hơi giật mình khi thấy Lục Triết Tiêu đang ngồi ở sô pha, linh tính mách bảo cô đã làm nên điều gì đó lớn lắm.
Rón rén quay đầu thì có tiếng nói khiến cô giật mình, thót tim: “Em thức rồi thì xuống đây đi.”
Cô chỉ đành chậm rãi bước xuống, ấp úng hỏi: “Anh lắp mắt theo dõi sau lưng sao?”
“Không có.”- Anh vẫn rất điềm tĩnh.
Cô còn nghĩ vẻ mặt ấy chắc là tối qua không xảy ra chuyện gì đâu.
Bỗng nhiên Lục Triết Tiêu lại hỏi: “Em còn nhớ chuyện tối qua không?”
“Chuyện… tối qua sao?”- Giọng cô hơi ấp úng, quả thực anh đang làm khó cô đây mà, lúc đó cô say tới mức còn chẳng kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân thì làm sao mà nhớ mình đã làm những gì.
Thấy cô ngồi yên bất động, anh hỏi, vẻ mặt như quả lựu đạn: “Em thật sự không nhớ.”
Chỉ đến khi Cố Y Lạc lắc đầu thì quả lựu đạn cũng trực tiếp phát nổ, đặt mạnh tờ tạp chí xuống ghế sô pha, anh hừng hực quay về phòng, đóng rầm cửa lại.
Chỉ mình cô bị doạ cho đờ người.
Tay bưng trên trán, Cố Y Lạc đi đi lại lại, cố gắng nhớ những chuyện tối qua nhưng quả thực không tài nào nhớ nổi.
Gõ cửa phòng anh, cô nhẹ nhàng nói vọng vào: “Lục tiên sinh em có điều muốn nói.”
Vẻ mặt anh vẫn tối sầm lại, có vẻ vẫn chưa nguôi đi cơn giận chút nào, cánh cửa mở, cô bước vào.
Ngồi xuống ghế, giọng cô ấp úng: “Em đã cố gắng nhớ nhưng quả thực không thể nhớ nổi tối qua mình đã làm gì cả.”
Anh nhếch môi nhẹ hỏi lại: “Em thật sự muốn biết.”
“Ừm…”
Vừa gật đầu anh đã lao tới hôn vào môi cô, cắn thật sâu, răng chạm khẽ vào nhau, ngọt ngào nồng say, cô càng cố vùng vẫy thì anh càng điên cuồng.
Vừa dứt ra cô đã thét ra lửa: “Đồ lưu manh, anh điên rồi sao?”
Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, anh đáp: “Là em muốn biết cơ mà.”
“Cái…cái gì?”- Cố Y Lạc ấp úng thốt lên, hai mắt trợn tròn kinh hãi, rốt cuộc cô có bị làm sao không vậy.
Loạng choạng đứng dậy, định rời khỏi thì bị Lục Triết Tiêu kéo lại: “Em định bỏ chạy sao?”
Chầm chậm quay đầu, sắc mặt cô vẫn chưa hết bàng hoàng: “Anh muốn gì?”
“Thì đương nhiên là em phải chịu trách nhiệm rồi.”
“Anh…”
Mày hơi nhớn lên, Lục Triết Tiêu cười nhẹ: “Sao hả? Gây ra chuyện rồi bỏ trốn là phạm pháp đấy.”
Bị anh chọc đến đỏ bừng mặt, tức đến muốn hộc ra máu.
Anh vẫn chưa từ bỏ, chầm chầm ghé sát tai cô thì thầm: “Em còn nói thích anh.”
Cái quái gì diễn ra thế này?
Cô có cảm giác mình đang bị gài bẫy quá.
Hít thở một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: “Anh tin lời của người say sao?”
Lục Triết Tiêu vẫn gật đầu: “Tin chớ.”
Cạn lời.
Cố Y Lạc thật sự không còn cách nào để giải cứu bản thân, hoàn toàn bất lực trước vẻ đầy tự tin thái quá của anh.
Bia là do anh mua, anh cố ý chuốc say cô, dụ dỗ cô nói ra mấy lời ngớ ngẩn, rồi dựng nên vở kịch này.
Giá như cô có thể đổi ngược lại tình thế theo con đường này thì tốt biết mấy. Quả thực bây giờ cô có đến mười cái miệng cũng giải thích không nổi.
“Lục tiên sinh có lẽ anh đói rồi đúng không? Chúng ta xuống dưới ăn sáng đi.”- Cố Y Lạc đành đổi sang chủ đề khác.
Anh vẫn vui vẻ hợp tác: “Được thôi, đi nào.”
Bảo Bảo đã ngồi chờ sẵn trước bàn ăn, nhìn về phía họ, thi thoảng lại cười cười.
Thằng bé hỏi: “Hai người làm gì mà lâu thế? Con đói lắm rồi đây.”
Cố Y Lạc cố tình chạy nhanh đến ngồi xuống cạnh con trai dỗ dành: “Xin lỗi bảo bối.”
Trong khi cô luống cuống vì bắt gặp ánh mắt anh, tay vớ ly sữa lên uống thì anh chợt hỏi: “Bảo Bảo con có muốn có ba không?”
Thằng bé tủm tỉm cười, gật đầu: “Có ạ.”
Câu hỏi khiến cô phun sương ngụm sữa trong miệng bay tung toé.
“Mẹ sao thế?”- Bảo Bảo quay sang hỏi.
Cô cười nhạt lắc đầu: “Mẹ không sao.”
Từ trong hộp anh lấy ra vài mẩu giấy giúp cô lau đi một ít sữa bám lại trên quần áo: “Em làm gì mà phải kích động đến thế?”
Câu hỏi chạm trúng tim đen, ánh mắt như vũ bão sắc nhọn liếc nhìn, tiện tay cô vếu một cú lên cánh tay anh.
Đau đến tái mặt nhưng anh không thét nên thành lời, chỉ có thể cắn răng âm thầm chịu đựng.
Tại bệnh viện, Cố Thúc Tịnh cùng vợ tay xách nách mang đủ thứ đồ bổ đi vào phòng bệnh cao cấp, nhẹ nhàng hỏi han: “Con gái thấy sao rồi? Có đỡ hơn chưa?”
Cố Hiểu Đồng ra vẻ yếu ớt, gắng gượng sức ngồi dậy: “Con đỡ hơn nhiều rồi ba. Nhưng sao mãi vẫn không thấy chị Lạc tới thăm con?”
Sắc mặt Cố Thúc Tịnh đột nhiên âm u, mày nhớn lại: “Nó không tới càng tốt, đỡ chọc tức ta.”
“Phải rồi đó, từ nay con đừng nhắc đến tên con nghiệt chủng đó nữa, Cố gia chúng ta không bao giờ chứa chấp thể loại ấy.”- Đinh Giang vừa cay vừa nghiến, lời lẽ thâm độc vô cùng.
“Nhưng mà… chị ấy thật sự không cố ý đâu ba mẹ.”- Cái chất giọng đểu cán còn ra vẻ thanh cao của Cố Hiểu Đồng rót thêm vào tai ba mẹ khiến cả hai lại thêm phẫn nộ.
Đột nhiên Đinh Giang quay sang nói: “Phải rồi, gần đây mẹ nghe nói đám nhà báo đã săn lùng trước nhà nó nhưng chẳng có bất cứ tin tức gì. Có lẽ sợ hãi bỏ trốn rồi.”
Cố Thúc Tịnh chen lời: “Đỡ cho tôi phải ra tay.”
Vừa lúc Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến tới, đứng ngoài cửa vô tình nghe hết câu chuyện, lắc đầu ngán ngẩm.
Đó mà là người trong một nhà sao?
Theo phép lịch sự, họ gõ cửa bước vào, mang theo giỏ hoa quả, hỏi han: “Cô Cố cô đỡ hơn chưa?”
Cố Hiểu Đồng cười rất tươi: “Tôi không sao rồi, làm phiền hai người tới đây. Ba mẹ đây là đồng nghiệp của con.”
Hai ông bà ta niềm nở hiếu khách chào hỏi: “Xin chào, cảm ơn hai người đã tới thăm Hiểu Đồng nhà chúng tôi.”
Nếu không phải vì nhiệm vụ thăm dò chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi này.
Cái đồ đểu cán trắng trợn.
Không những một người đểu mà cả gia đình đều là tiểu nhân, xảo trá.
Cả Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến đều có cùng một suy nghĩ.
Đặt giỏ hoa quả lên bàn, Tô Nhã Ngọc nở nụ cười nhẹ hỏi han: “Cô Cố cô thấy sao rồi? Đã khoẻ hơn chưa?”
Cố Hiểu Đồng hoạt bát, nhanh nhẹn nhưng không hề biết hai người kia đang rất để ý: “Tôi không sao rồi, nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa là khoẻ ngay thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Xong việc cả hai tìm cách rời đi, một giây một phút không muốn ở lại chốn này, nơi chỉ toàn mùi dối trá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...