“Tôi cũng không muốn nói dối bà Lục nhưng thực sự đây là cách tối ưu nhất rồi.”- Cố Y Lạc trầm lặng, vẻ mặt u buồn nói.
“Dù sao cũng cảm ơn cô, mọi chuyện còn lại cứ để tôi chịu trách nhiệm.”- Lục Minh Trí khích lệ.
“Sao lần này anh ấy lâu tỉnh lại thế?”- Cố Y Lạc hỏi.
“Có thể là do cảm xúc anh ấy chưa thực sự đạt cực độ thoả mãn.”
Nhận xong cuộc điện thoại Lục Minh Trí rời đi, Cố Y Lạc nắm tay dẫn Lục Triết Tiêu quay trở về.
Làm sao để cảm xúc anh ấy đạt tới cực độ thoả mãn?
Rốt cuộc anh ấy đang muốn có điều gì?
Ghé vào siêu thị mua một ít đồ nấu bữa tối, dạo này cô khá bận nên không có thời gian để tâm đến việc ăn uống, anh đã gầy đi rồi.
Vừa bước vào cửa Cố Y Lạc hơi giật mình, sững người lại khi thấy Lục Triết Tiêu đang đứng chờ sẵn, cảm giác như một ông chồng đang ngóng trông vợ đi làm về vậy đó.
“Ôi trời, sao anh lại đứng đây thế này?”
Trên bờ môi Lục Triết Tiêu nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt âu yếm, giúp cô xách mấy túi đồ trên tay: “Tôi chờ chị, chúng ta cùng nấu ăn.”
Cảm giác không quen, nhưng phải nói lòng cô ấm áp vô cùng.
Ngoại trừ Bảo Bảo thì đây là người đàn ông đầu tiên ngóng trông cô trở về, sẵn sàng dùng thời gian để chờ cô.
Môi mỉm cười, Cố Y Lạc gật đầu: “Được thôi.”
Lần này vào bếp anh không còn tự mình dọn ra một bãi chiến trường như lần trước mà cẩn thận hỏi cô từng chút một, anh còn nói sẽ cố gắng học nấu ăn sau này sẽ nấu ăn cho cô và Bảo Bảo.
Nghe thấy lời nói đó Cố Y Lạc ngừng tay, ánh mắt thẫn thờ nhìn dòng nước chảy xối vào từng thớ rau, chỉ sợ là anh rồi sẽ như dòng nước này, cho dù cô có cố giữ lại nó vẫn sẽ không ngừng trôi đi.
“Sao thế?”- Lục Triết Tiêu hỏi.
Khoé mi hơi cay cay cô ngước mắt nhìn anh, mỉm cười không vui: “Chuyện sau này chúng ta cứ để sau này rồi nói, có được không?”
Cô thật sự không muốn vẽ nên câu chuyện tương lai vì sợ rằng bản thân sẽ không chịu đựng nổi.
Xuất phát điểm của cô và anh khác nhau: anh vừa đẹp trai, tài giỏi, chủ nhân của cả gia tộc lớn; còn cô sự nghiệp bấp bênh, xuất thân phức tạp, lại còn có đứa con trai riêng. Đương nhiên cô ý thức được sẽ không có gia đình nào chấp nhận một người phụ nữ như mình.
Vẫn nên tự dằn lòng kiềm chế cảm xúc, dừng ở chỗ đúng giới hạn.
Không hẳn do cô tự ti mà đôi mắt cô đang nhìn vào sự thật.
Lục Triết Tiêu đờ người ra một chút rồi cũng gật đầu: “Được rồi, sau này nói, để em rửa cho.”
Nhằm xua tan đi không khí hơi ngượng ngùng, Lục Triết Tiêu chủ động bước đến giành việc mà Cố Y Lạc mãi chưa xong, đột nhiên bàn tay họ chạm khẽ vào nhau, có chút bối rối, rung động.
Dòng nước mát lạnh chảy qua từng kẽ hở như gột rửa trái tim, ánh mắt ngọt ngào êm dịu nhìn về phía nhau, họ không kịp phản ứng, theo vô thức cứ lặng im.
Giật mình quay về hiện tại, Cố Y Lạc quay sang chỗ nấm bên cạnh: “Làm nhanh lên đi, có lẽ Bảo Bảo sắp đói rồi.”
Đứng từ phía sau nhìn cô, Lục Triết Tiêu thi thoảng hé nụ cười bất chợt, nụ cười miên man hạnh phúc, nụ cười hưởng thụ, toại nguyện.
Trong ánh mắt anh dành cho cô tràn đầy sinh lực, sinh lực của si mê giai nhân, đến bản thân anh không có cách nào thoát ra được.
Từ lần đầu gặp cô, anh đã luôn thổn thức, chỉ khi bên cạnh cô, anh lại thấy bản thân được làm chính mình, được vui vẻ, được quan tâm, được thoải mái.
Ngồi bên bàn thức ăn, Bảo Bảo hí hửng nịnh hót: “Đồ ăn mẹ nấu vẫn là ngon nhất.”
Hai chàng trai ngồi đối diện đưa hai ngón cái lên like, miệng cười ngọt ngào, theo vô thức cô bị cuốn, tươi như hoa, đáp lại bằng nụ cười.
Trước đây cô vì một người đàn ông mà học nấu ăn nhưng chưa bao giờ nhận được sự công nhận của anh ta, còn bây giờ ông trời lại bù lại cho cô cùng lúc hai người đàn ông biết thưởng thức, biết cách khiến cô cười.
Lần lượt cô gắp vào chén họ một ít thức ăn: “Mau ăn đi. Đừng ở đó mà nịnh hót nguột hết bây giờ.”
Bảo Bảo gật đầu: “Tuân lệnh mama tổng quản.”
Lục Triết Tiêu cũng hùa theo: “Tuân lệnh bà chủ Cố.”
Đêm khuya tĩnh mịch Cố Y Lạc ngồi bên góc phòng đọc kịch bản, tiếng chuông điện thoại tin nhắn đến.
“Y Lạc cậu tới đây một chút đi, Ngô Quyến gây ra chuyện rồi.”
Là của Tô Nhã Ngọc.
Cô thoăn thoắt nhắn lại: “Gửi vị trí cho mình đi.”
Vội vàng thay quần áo, cô mặc chiếc quần leging bó sát người, áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm lớp áo da mượt bóng, tóc xoã ngang vai.
Đội chiếc mũ bảo hiểm, phóng mô tô chạy vèo vèo trên những con đường vắng tênh, rồi dừng lại hẳn ở trước một quán bar.
Bước chân tự tin, khí chất hút hồn, Cố Y Lạc đi vào, đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến.
Một gã đàn ông to lớn đang chuẩn bị trẩy một cú đấm lên người Ngô Quyến thì bị bàn tay khác cản lại, Cố Y Lạc lạnh lùng không nói chỉ liếc mắt nhìn anh ta.
Tô Nhã Ngọc thở phào: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Cô đỡ Ngô Quyến dậy trước, rõ ràng anh ta vừa bị đánh tập thể, tay chân bầm dập, mặt mũi biến dạng, máu me loang lổ: “Bảo cậu học mấy bài phòng thân không chịu nghe, còn để mình bị đánh thành ra thế này sao?”- Cố Y Lạc không ưng.
Gã đàn ông kia bước tới, dùng bàn tay bẩn thỉu chạm nhẹ lên gò má Cố Y Lạc, cô vốn không để ý gã nhưng hành động này khiến cô quyết không nhượng bộ.
Gã mở lời: “Cô em định dùng mĩ nhân cứu anh hùng sao? Được rồi tôi sẽ cho cô em cơ hội, đi cùng tôi một đêm thì tôi sẽ tha cho hắn.”
Nếu cô đoán không nhầm gã ta là Hà Phú Nhị cậu chủ khách sạn Hà Mao, nổi tiếng ăn chơi, lêu lổng, không có tích sự gì. Cũng là một gã nham hiểm, tiểu nhân, thù dai.
Cố Y Lạc nhếch môi cười đểu, trực tiếp hất văng tay hắn ra xa.
Bọn đàn em định xông lên thì bị gã cản lại: “Khoan đã, cô em này tao thích rồi bọn mày không được làm gì cổ.”- Bản mặt đểu cán gã quay về phía Cố Y Lạc: “Tôi mua em một đêm ba nghìn đô, thế nào hả? Bằng em làm trong một năm đó.”
Bây giờ Cố Y Lạc mới lên tiếng: “Ba nghìn đô, cũng là một con số lớn đấy.”
Hà Phú Nhị đắc ý, cười lớn: “Chứ còn gì nữa, đi với tôi nhất định sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
Cố Y Lạc trừng mắt, vẻ mặt đầy khinh thường: “Lo cho cái thân anh trước đi, đi chơi đêm coi chừng có ngày gặp ma.”
Hắn có vẻ đã bị cô chọc cho tức điên, ra lệnh cho đàn em: “Đêm nay nhất định tao phải có được con em này, mau bắt lại cho tao.”
Đám đàn ông bảy, tám người lần lượt xông lên nhằm vào một cô gái.
Cố Y Lạc vẫn hết sức bình tĩnh, né tránh từng tên một, thi thoảng có cơ hội lại đá bay hai ba tên, chỉ trong mấy phút cô đã hạ gục tất cả chúng.
Đám đàn ông lăn lóc, đau đớn giữa sàn được phen muối mặt, tất cả những người có mặt đều cười nhạo.
Hà Phú Nhị ăn cục tức bỏ đi, lần đầu tiên hắn bị một cô gái làm cho mất mặt, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Hai cô gái cùng đỡ Ngô Quyến ra khỏi bar, Cố Y Lạc hỏi: “Sao hai cậu lại chọc đến Hà Phú Nhị thế?”
Tô Nhã Ngọc dùng chất giọng đay nghiến để diễn tả: “Do anh ta cứ chọc tớ cho nên Ngô Quyến mới đánh nhau với hắn.”
Ánh mắt Cố Y Lạc dời sang Ngô Quyến: “Được rồi, chuyện này tớ xem như là xuất phát từ ý tốt cậu muốn bảo vệ cho Nhã Ngọc. Nhưng lần sau hai cậu đừng động tới mấy tên như vậy nữa, lỡ như tớ không đến kịp thì phải làm sao?”
“Biết rồi.”- Cả hai bọn họ đồng thanh đáp lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...