Tổng Tài Ma Quỷ Đừng Sủng Ta!



Chỉ thấy bên trong tấm lụa nhung xa hoa, là một dây chuyền được nạm kim cương đang phát ra ánh sáng chói mắt, chỉ một cái nhìn, là loại mỹ lệ có thể cướp đi hô hấp của người khác."Trời ạ." Những nhân viên bán đấu giá bên cạnh, phát ra một tiếng kêu nhẹ: "Nhiều...!nhiều kim cương như vậy...!cái này giá trị bao nhiêu đây?"Sắc mặt Tô Liên Nhi trắng bệch.Cô thật không nghĩ tới, Tô Du Du vậy mà có thể lấy ra vật đáng tiền như vậy! Bây giờ rốt cuộc cô ta đang dựa vào ai?Cạch!Tô Du Du lấy tay đóng hộp lại, từ tay Tô Liên Nhi cầm trở về, lạnh lùng nói: "Xem xong rồi sao? Xem xong rồi thì nhanh trả lại cho tôi."Dứt lời, cô không muốn nhìn những người này nhiều thêm, xoay người rời đi.Tô Liên Nhi gắt gao cắn môi, đáy mắt hiện lên đố kị nồng nặc.


Nhưng một giây sau, sắc mặt cô thay đổi, cố nặn ra giọt nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: "Chị, sao chị có thể sa đọa như vậy? Vì những vàng bạc này châu báu, chị thực sự có thể bán đứng bản thân sao?"Bước chân Tô Du Du dừng lại, thật sự không thể nhịn được nữa quay đầu, tức giận nói: "Tô Liên Nhi, cô có biết lời nói ra là phải chịu trách nhiệm!"Tô Liên Nhi bị cô hét lên càng hoảng sợ, giọt nước mắt chảy xuống, hốt hoảng chạy tới nắm tay cô, giọng run nói: "Xin lỗi chị, là em sai rồi...!em...!em không nên nói chuyện của chị ra, chị...!chị đừng tức giận có được không?"Vẻ mặt giả dối này của Tô Liên Nhi, thực sự làm cho Tô Du Du chán ghét vô cùng, cô nhìn không được gạt tay Tô Liên Nhi ra.Cô gạt vốn không dùng sức, nhưng Tô Liên Nhi lại "a" kêu to một tiếng, cả người ngã rầm xuống đất."Liên Nhi!" Sắc mặt Lục Viễn Tiêu thay đổi, vội vàng đi qua đỡ Tô Liên Nhi dậy, lúc ngẩng đầu nhìn về Tô Du Du, đáy mắt đã tràn ngập lửa giận: "Tô Du Du, cô không nên quá đáng! Chính mình bị bao nuôi, còn không cho người khác nói?"Chính mình bị bao nuôi, còn không cho người khác nói?"Lời Lục Viễn Tiêu nói, giống như một cây gai, hung hăng ghim vào ngực Tô Du Du.Khuôn mặt cô trắng bệch, nhìn dáng vẻ ân cần của Lục Viễn Tiêu đối với Tô Liên Nhi trên mặt đất, nhìn Tô Liên Nhi yếu ớt không xương ngã vào lòng Lục Viễn Tiêu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Viễn Tiêu, anh không nên trách chị, nhất định là chị có nỗi khổ riêng..."Tô Du Du cảm thấy không có hứng thú gì nữa.Thực sự một chút hứng thú cũng không có.Cô chết lặng cầm hộp lên, xoay người rời đi.Lục Viễn Tiêu ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tô Du Du, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau tê tâm liệt phế!Tô Du Du đây là ý gì!Giải thích cũng không muốn giải thích sao? Hay là cô căn bản không cso gì để giải thích, chỉ có thể cam chịu sự thực mình bị bao nuôi!Lục Viễn Tiêu trong cơn giận dữ cũng không quan tâm Tô Liên Nhi đang khóc nức nở trong lòng, đứng thẳng lên, nắm lấy cổ tay Tô Du Du."Tô Du Du! Cô vội vàng đi làm cái gì! Cô đẩy Liên Nhi, cũng không xin lỗi sao?"Lục Viễn Tiêu nắm dùng sức như vậy, Tô Du Du đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn lại, quay đầu tức giận nói: "Lục Viễn Tiêu! Anh nắm tôi đau! Buông ra!"Nhưng trên tay Lục Viễn Tiêu lại càng thêm dùng sức.Hắn chính là muốn làm cô đau! Hắn chính là muốn nhìn, bây giờ cô còn có trái tim hay không! Còn biết cái gì gọi là đau hay không!Tô Du Du bị nắm đau hít khí lạnh, đang muốn giãy dụa, nhưng đột nhiên một cánh tay thon dài có lực, giữ tay Lục Viễn Tiêu.Cũng thấy không rõ tay kia dùng sức như thế nào, nhưng trong nháy mắt Lục Viễn Tiêu liền buông lỏng tay Tô Du Du ra, cánh tay bị người bẻ ngược lại.Cái tay kia mạnh đến đáng sợ, Lục Viễn Tiêu nhất thời đau sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt xuất chúng người thần đều phẫn nộ, mặt không cảm xúc nhìn mình."Trì, Trì thiếu?" Những nhân viên bán đấu giá bên cạnh kêu lên kinh hãi, mỗi người đều hưng phấn xôn xao lên."Trời ạ, Trì thiếu thực sự tới tham gia buổi đấu giá từ thiện! Là ai có mặt mũi như vậy, mời được Trì thiếu tới?""Mẹ ơi, người thật của Trì thiếu còn đẹp trai hơn TV nữa...!tôi sắp không xong rồi..."Trì Tư Tước không quan tâm đến những người mê trai này, chỉ lạnh lùng nhìn Lục Viễn Tiêu.Lục Viễn Tiêu liều mạng muốn tay rút ra, nhưng sức của Trì Tư Tước mạnh đến kinh người, hắn hoàn toàn không thể động đậy.Cuối cùng bộp một tiếng, Trì Tư Tước buông tay hắn ra, hắn lảo đảo một cái ngã xuống đất."Viễn Tiêu!" Tô Liên Nhi kêu lên kinh hãi, vội vàng đỡ Lục Viễn Tiêu dậy, ngẩng đầu ánh mắt sùng bái cùng sợ hãi nhìn Trì Tư Tước..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận