Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Anh nhìn cô đến ngây người, trong đầu toàn những suy nghĩ mông lung. Đúng lúc này một xe chở hàng đi đến, anh cũng không hề phát giác.

“Xin lỗi quý khách, xin anh nhường đường một chút!” Lúc nhân viên siêu thị lên tiếng anh mới giật mình ngoảnh lại, định né người ra nhưng do đối phương không phanh kịp nên một đống hàng trên xe rơi đầy xuống đất.

Mộ Dạ Bạch nhìn sang bóng người cô đang chọn thức ăn đằng trước rồi mới cúi xuống nhặt hàng lên. Đến khi anh nhặt xong ngẩng lên thì đã không còn nhìn thấy bóng người quen thuộc đó nữa.

Anh nhìn ngó xung quanh, đầu hơi choáng váng.

Hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ mờ ảo, cảm giác mình không thể nhận ra cô nữa khiến anh có phần hoảng sợ.

Anh mong là trong biển người mênh mông có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng giờ đây sức khỏe và đôi mắt anh đã không cho phép nữa...

Lôi điện thoại ra, anh lập tức ấn dãy số quen thuộc đó.

Những bước chân kiếm tìm bất giác trở nên nhanh hơn.

Lúc này Cố Thiên Tầm vừa mới cho quýt vào trong xe, điện thoại bỗng vang lên.

Nhìn màn hình một cái, cô sững người, ngón tay cứng đờ đặt trên màn hình. Nghĩ lại cảnh trưa nay anh và Cảnh Dao thân mật khoác tay nhau, tim cô bỗng thắt lại.

Cô hít sâu vào một hơi, cuối cùng vẫn ấn phím nghe rồi đặt lên tai.

Cô nghĩ giữa bọn họ bây giờ chuyện duy nhất có thể nói với nhau được có lẽ chỉ là chuyện hôm nay mẹ cô đã được bảo lãnh.

“Alo.” Cô lạnh lùng lên tiếng trước.

“Em đang ở đâu?” Anh hỏi, nghe như đang chạy.

Cô cảm thấy kỳ lạ, sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời. “Em ở trong siêu thị. Có chuyện gì vậy?”

“Anh biết em đang trong siêu thị, ý anh hỏi là...” Lời nói bỗng chốc ngừng lại, bước chân của anh cũng dừng theo, anh thở phào. Ánh mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc đó. “Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi.”

Im lặng một lúc rồi tắt máy.

Cố Thiên Tầm nghe thấy những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại thì tim cô bỗng có một cảm giác hụt hẫng khó tả. Đến cả khi đã trấn tĩnh lại cô vẫn còn cảm thấy chuyện này thật bất thường.

Sao anh lại biết mình đang đi siêu thị?

Cất điện thoại đi, cô bất giác nhìn ra bốn phía xung quanh, nhưng khi nhìn những người xa lạ xung quanh cô mới bất chợt cảm thấy hành động này của mình thật buồn cười. Cô đang tìm kiếm gì chứ? Tưởng rằng anh sẽ xuất hiện ở trước mặt mình hay sao? Điều này căn bản không thể nào xảy ra được...

Cô quay đầu lại, đẩy xe hàng, đi tiếp về phía trước.

Tay khệ nệ xách theo từng túi lớn túi nhỏ từ trong siêu thị bước ra, cô đứng ở đầu bến, đợi xe bus. Lúc này đã vào giờ cao điểm mọi người tan làm đi về, cô xách theo đống đồ khó nhọc chen lên xe bus.

Trong xe chật ních người là người, một mình cô bé nhỏ bị kẹp giữa những tầng tầng lớp lớp người đang chen chúc trong xe.

Chiếc quai nilon thít chặt vào tay cô đau nhức. Trong đầu cô lúc này chỉ là một màn trắng xóa, cô đứng ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ giống như một người gỗ, để mặc cho những người xung quanh chen chúc, xô qua đẩy lại.

Không biết có phải do mọi người chan lấn xô đẩy quá mạnh không mà cô cảm thấy ngộp thở. Một cơn chóng mặt ập đến khiến cô choáng váng lảo đảo, hai chân mềm nhũn ra.

Chiếc túi trong tay trượt xuống, người cô ngã nhào, bất giác quờ loạn lên túm bừa một thứ gì đó có thể giữ cơ thể mình lại không bị ngã lăn ra.

Bỗng lưng cô có cảm giác ấm ấm.

“Thiên Tầm!” Một giọng nói trầm trầm vang lên trong đầu.


Người cô chếnh choáng bỗng lao vào vòng tay ấm áp khiến cô cảm thấy an tâm. Trước khi nhắm mắt lại, cô cảm thấy người mình lâng lâng như trong giấc mộng. “Dạ Bạch, em lại mơ thấy anh rồi...”

Người cô mềm nhũn ra, ngã nhào vào cánh tay anh.

“Thiên Tầm!” Tim anh thắt lại như bị ai đó bóp chặt, anh ôm cô vào lòng, hét lớn: “Bác tài, dừng xe lại!”

.......................

Cận Vân lái xe đến.

Anh ngồi ghế sau, Cố Thiên Tầm gối đầu lên chân anh, nhắm mắt ngủ say. Không gian chật hẹp trong xe có thể nghe được cả tiếng thở đều đều của cô.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô không rời, anh không kìm lòng được mà khẽ vuốt má cô, làn da trắng nhợt đó khiến hơi thở anh như ngừng lại.

Anh thầm ước có thể để cô nằm mãi trong lòng mình như lúc này, không nghĩ gì cả, cũng không đi đâu hết.

“Mộ tổng, anh đừng lo lắng quá, bác sĩ đã nói rồi, cô ấy chỉ vì gần đây áp lực quá lớn mà suy nhược cơ thể nên mới ngất đi như vậy thôi.”

Cận Vân ngồi đằng trước khẽ an ủi anh.

Áp lực quá lớn...

Mộ Dạ Bạch đau lòng.

Sau khi xảy qua bao nhiêu chuyện như vậy, trong lòng anh khó chịu, cô cũng không tốt hơn chút nào...

“Mộ tổng, giờ chúng ta về khách sạn trước hay là...?”

“Về Lai Nhân đi.”

Cận Vân gật đầu, lái xe về phía Lai Nhân.

Lúc xe dừng lại ở lầu dưới Lai Nhân, Cố Thiên Tầm còn chưa tỉnh lại. Mộ Dạ Bạch có hơi ích kỷ mong cô sẽ ngủ sâu thêm lúc nữa.

Anh để Cận Vân lái xe về trước, còn mình thì cõng cô lên lầu.

Cô nằm trên lưng anh, hơi thở đều đều phả vào cổ anh.

Anh quay đầu, dưới ánh chiều tà, gương mặt nhỏ bé đó gần sát anh trong gang tấc.

Khóe môi anh khẽ cong lên, trong đáy mắt ánh lên ý cười.

“Mộ tổng, thật lâu lắm rồi mới thấy hai người quay về đây.” Lúc bước đến cổng tòa nhà, người bảo vệ vui vẻ thò đầu ra chào hỏi.

Anh bất giác quay đầu lại nhìn cô gái mà mình yêu sâu đậm đang nằm trên lưng, cô dường như bị làm ồn, đôi môi khẽ mím lại, anh lo lắng sợ cô tỉnh giấc, chẳng ngờ cô khẽ siết chặt tay, ôm cổ anh chặt hơn.

Trái tim đang thắt lại bỗng như được thở phào, lúc này anh mới khẽ gật đầu coi như đáp lại lời chào của người kia.

“Hai người đã kết hôn chưa vậy? Lần trước anh nói sắp kết hôn rồi.”

Mộ Dạ Bạch giật mình, thần sắc đầy vẻ phức tạp. Lần này anh không còn đáp lại lời của đối phương nữa mà chỉ lặng lẽ cõng cô đi vào trong.

Vào đến nhà, anh đặt cô nằm xuống giường, anh dựa vào đầu gường, ôm cô trong vòng tay. Nhìn cô lại quay về nằm trên chiếc giường của mình, quay về lại vòng tay mình, lòng anh lúc này mới cảm giác an yên, những khoảng trống trong lòng như được lấp đầy trở lại.

Mộ Dạ Bạch vô thức vuốt nhẹ lên má cô, dù ở gần như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy thế là chưa đủ. Cuối cùng vẫn không kiềm được lòng mà cúi xuống hôn cô.

Hôn từ mắt xuống đến môi, hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn. Đôi mi cô khẽ rung lên rồi từ từ mở mắt ra.


Nhìn gương mặt người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong lúc này đang ghé sát bên cạnh mình gần như vậy, cô chỉ cảm thấy những điều này rất không thật. Cô nhíu mày, mắt ánh lên vẻ khổ sở. “Anh lại đến rồi...”

Tim anh khẽ rung lên, cúi đầu xuống, một tay nắm lấy vai cô, tay còn lại nâng niu khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều của cô. “Anh lại đến đâu?”

“Trong giấc mộng.”

Hơi thở của anh càng thêm nặng nề, ngón tay đặt trên má cô ấm áp: “Em cũng thường nằm mơ thấy anh à?”

Cả người cô lúc này vẫn còn chếnh choáng, ngỡ là mình vẫn đang trong giấc mơ, liền thật thà gật đầu, rồi lại lắc đầu, khóe mắt cay cay: “Nhưng em không muốn lại mơ thấy anh nữa....”

Mắt anh thoáng qua một tia nhìn đau khổ.

“Tại sao?”

“Anh không phải đang hẹn hò với Cảnh Dao sao? Sao còn chui vào giấc mơ của em làm gì chứ? Để yên cho em ngủ...” Mắt cô mờ đi một màn sương, vừa tủi thân vừa khó chịu.

Lúc tỉnh táo thì thường đè nén không dám biểu lộ ra ngoài, giờ vừa lên tiếng thì cổ họng đã nghẹn lại.

Mộ Dạ Bạch cảm giác tim mình như bị ai đó cứa một nhát, ngón tay anh khẽ lau khóe mắt ướt đẫm nước của cô, cười khổ: “Thiên Tầm, giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”

Giọng anh run run, tỏa ra những u uất dồn nén bấy lâu nay. “Không phải anh làm ồn em đâu, em cũng phá giấc ngủ của anh như vậy.”

“Không phải chỉ ở mỗi trong giấc mơ thôi đâu... mà là từng giờ từng phút.”

Sống mũi cô cay cay. Vậy nên đây được coi là công bằng sao?

Nhìn anh, đột nhiên không kìm được mà ôm lấy cổ anhm khẽ ngẩng đầu hôn lên môi anh. Anh lặng đi, những dây thần kinh trong đầu như muốn đứt đoạn, từ bị động chuyển sang chủ động, đáp lại nụ hôn của cô.

Hai người hôn nhau say đắm.

Dường như đã quá lâu rồi chưa từng được ở bên nhau như vậy, chỉ một nụ hôn đã thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng trong lòng cả hai.

Bàn tay anh không còn nhẫn nại nữa mà thọc vào trong lớp áo của cô, cách một lớp áo ngực mà ôm trọn cả bầu mềm mại, không ngừng xoa nắn khiến cô thở dồn dập, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ kêu lên.

Cô vẫn còn choáng váng sau khi vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy giấc mơ hôm nay quá chân thực, chân thực đến mức tim gan cô cũng cùng nhịp đập theo.

Càng gần gũi càng ôm chặt bao nhiêu có lẽ khi tỉnh dậy sẽ càng cảm thấy hụt hẫng buồn chán bấy nhiêu.

Cảm giác trống rỗng hụt hẫng đó sẽ khiến cô phát điên lên mất...

Đúng vào lúc này, điện thoại chợt vang lên. Tiếng chuông to, sắc nhọn bỗng chốc phá tan bầu không khí đang vào đến cao trào trong phòng.

Mộ Dạ Bạch cảm giác rõ ràng rằng ở bên dưới người mình, cô dần cứng đờ ra. Rõ ràng là cô đã hiểu ra. Tất cả những chuyện này đều không phải là mơ!

Quả nhiên...

Cô từ từ mở mắt ra.

Nhìn anh hồi lâu, cô dần tỉnh táo hơn, mắt cô mờ một màn sương.

“Sao em lại ở đây?”

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch thoáng qua vẻ đau khổ, tham lam hôn gỡ lên môi cô một cái thật lâu rồi mới từ từ nhả ra.

“Em ngất xỉu trên xe.”


Cố Thiên Tầm lúc này mới nhớ lại một giây trước khi mình ngất đi, anh đã ở trước mắt mình. Sao anh lại xuất hiện ở đó chứ? Ngay trên xe bus? Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!

Đang nghĩ vậy thì chuông điện thoại lại reo lên. Gấp gáp từng đợt chuông này đến đợt chuông khác nối tiếp không ngừng.

Đó là điện thoại của cô!

Cố Thiên Tầm khẽ động đậy người, bàn tay đặt trên ngực cô vẫn ở nguyên vị trí, đè nặng đến mức khiến cô thấy đau.

“Em phải nghe điện thoại, chắc có chuyện gấp gì đó mọi người tìm em.”

Mộ Dạ Bạch nhìn sâu vào mắt cô, không nhúc nhích. Cho đến khi cô giãy giụa mấy cái, anh mới bỏ tay ra, quay người, nằm bịch xuống giường. Ánh mắt nhìn vô định lên trần nhà như nghĩ ngợi gì đó.

Nhưng Cố Thiên Tầm không hiểu.

Điện thoại vẫn đang reo.

Cô vội vàng chạy xuống giường, tìm túi xách, lật giở điện thoại.

“Alo.”

Người gọi là ông Cảnh Thanh Phong. “Thiên Tầm, cơm tối cháu không phải nấu nữa, giờ mọi người đang trên đường đến bệnh viện Vân Sam, cháu đi chợ về thì đến ngay nhé.”

Tim cô bỗng đập mạnh.

“Mẹ cháu bị sao vậy ạ?”

Mộ Dạ Bạch lập tức nhìn sang cô, anh bò dậ khỏi giường, ánh mắt trầm tư.

“Tình hình không ổn, bà ấy đã hôn mê rồi, còn tình hình thế nào thì phải đợi đến bệnh viện rồi mới biết được.” Ông Cảnh Thanh Phong lái xe, giọng nghiêm trọng. “Thiên Tầm, mẹ cháu thật sự không thể lại vào tù lần nữa được đâu!”

Vì vậy...

Chỉ cần đợi bà Hạ Vân Thường tỉnh lại, ông nhất định sẽ đến sở cảnh sát để khai lại sự tình.

Ông không thể giương mắt nhìn bà lại một lần nữa vào tù được, để rồi bà lại gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

“Cháu sẽ đến ngay!” Cố Thiên Tầm không hỏi nhiều nữa, vội vàng tắt máy. Cô cầm túi xách lên, mắt đã đỏ hoe.

Cô vội vàng chạy ra cửa, Mộ Dạ Bạch cũng không hề ngăn cô. Lúc bước ra đến cửa, nhìn thùng rác đầy những vỏ bao thuốc lá và đầu lọc thuốc chất thành đống, bước chân của cô bỗng khựng lại, cô bất chợt quay đầu.

Mộ Dạ Bạch đứng ngay sau lưng cô, nhìn cô từ trên xuống dưới. Hai người đang ở sát cạnh nhau, ánh mắt nhìn nhau, dường như hơi thở cũng hòa vào cùng nhau.

“Em... có thể cầu xin anh một việc được không?” Lời nói ra, cổ họng cô nghẹn ngào.

Mắt anh thoáng qua một ánh nhìn đau khổ, hơi thở cũng nín lặng.

Môi cô khẽ run lên. “Mẹ em... giờ còn đang hôn mê bất tỉnh.”

“Thiên Tầm, tội cố ý giết người, em có thể bao che dung túng sao?”

Đúng vậy, không thể...

Cũng giống như việc bà Hạ Vân Thường đã gây ra tất cả những tổn thương trên người của Thiên Hàn vậy, bà ta cũng khiến cô căm hận đến tận xương tủy! Cả đời này cũng không thể tha thứ được!

“Mẹ em... nếu lại phải vào tù nữa, rất có thể bà ấy.. bất cứ lúc nào cũng có thể...” từ “chết” cô không nói ra nổi.

Người Mộ Dạ Bạch bỗng co lại, môi anh mím lại thành một đường thẳng,

Cố Thiên Tầm hiểu ý của anh. Chuyện này đúng là cô đã quá ích kỷ, làm khó anh. Đến bản thân mình còn không làm được mà sao có thể hy vọng anh có thể bỏ qua?

“Em hiểu rồi.” Cô gật đầy, miễn cưỡng thốt ra hai từ: “Tạm biệt.”

Cũng có thể là...

Vĩnh biệt...


..............................

Cửa đóng sầm lại một tiếng.

Âm thanh đó như đập vào trái tim anh khiến lồng ngực anh đau nhói. Anh đứng đó cứng đờ hồi lâu.

Trong không khí dường như vẫn còn dư vị hơi thở của cô, nhưng bóng dáng cô đã biến mất không còn nữa.

Rất lâu, rất lâu sau đó...

Anh mới tỉnh táo lại, bước đến bên giường cầm điện thoại lên và ấn một dãy số.

“Mộ tổng.”

Người nghe điện là Trần Anh Hào.

“Chuyện mẹ tôi và Cố Vân La sẽ khởi tố chứ?”

“Vụ án vẫn đang được trình lên trên.”

Trầm ngâm một lúc sau đó anh nói như hạ quyết tâm. “Nghĩ cách rút đơn kiện về cho tôi.”

Cuối cùng anh cũng đầu hàng rồi. Cho dù mẹ anh có tỉnh lại thì có lẽ anh cũng không cách nào ăn nói với bà được, nhưng... anh yêu cô đến vậy, yêu cầu của cô, anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ...

“Rút đơn kiện?” Trần Anh Hào nói đầy kinh ngạc, thực ra anh ta cũng không ngạc nhiên lắm. Dù gì cũng là người nhà của Cố Thiên Tầm, mà Cố Thiên Tầm lại chính là tử huyệt của boss đại nhân, bất cứ yêu cầu nào cũng đều không có gì là ngạc nhiên cả.

“Mộ tổng, anh định giải quyết nội bộ?”

“Ừm, cứ như vậy đi. Tôi tắt máy đây.” Mộ Dạ Bạch không nói thêm gì nữa, tắt điện thoại.

Nhắm mắt lại, anh ném phịch người xuống sofa.

Cố Thiên Tầm....

Cô là kiếp nạn trong đời anh.

Tránh cũng không tránh được, muốn trốn cũng chẳng trốn được...

Đau đớn đến tận tâm khảm, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, chấp nhận tất cả...

Điện thoại vang lên, màn hình hiển thị cái tên “Cảnh Dao”.

Anh cau mày, cuối cùng vẫn nghe.

Anh có thể tha cho bà Cố Vân La, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể tha cho Cảnh Thanh Phong.

Cơn ác mộng mẹ anh bị cưỡng bức năm đó đã dày vò anh suốt 20 năm qua.

Ánh mắt bất lực, kinh hoàng, tuyệt vọng và căm hận của mẹ đến giờ nhớ lại vẫn rõ ràng như mới đây thôi.

Mỗi lần ngủ trưa, cảnh tượng kinh hoàng đó đều điên cuồng xé nát tim anh. Anh hận bản thân mình lúc đó quá yếu ớt, đến ngay cả mẹ mình cũng không thể bảo vệ được...

“Tiền bối, tối nay anh bận gì không?”

“Không bận gì.”

“Vậy... hay là anh đến nhà em ăn cơm tối đi? Tối nay em đích thân vào bếp đó.” Giọng nói của Cảnh Dao không giấu được vẻ phấn khích và nũng nịu của cô gái mới lớn.

Dù anh có muốn hủy hoại Cảnh gia đến thế nào đi nữa thì hôm nay cũng không rảnh để đối phó với cô ta.

“Để hôm khác đi, lát nữa anh phải đến bệnh viện.”

“... Ừm, vậy được.”

Cô ta rõ ràng rất hụt hẫng, anh cũng chẳng còn lòng dạ nào mà an ủi nữa. anh ném điện thoại, thay bộ quần áo rồi ra khỏi nhà.

Chưa ăn tối nhưng lại không hề thấy đói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận