Đang bần thần suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Nằm ngoài dự liệu của cô, cuộc gọi này là của bà Trần Di.
Cô theo bản năng, sự cảnh giác trong lòng trỗi dậy, còn chưa kịp nói gì thì bà Trần Di đã lên tiếng: “Cố Thiên Tầm, chúng ta gặp mặt đi!”
“Có chuyện gì sao ạ?” Cố Thiên Tầm bình tĩnh hỏi.
“Liên quan đến chuyện của mẹ cô.”
Cố Thiên Tầm không thể từ chối, đành đồng ý. Bà Trần Di nói địa điểm xong cô mới cúp máy.
“Chị.” Cố Thiên Hàn vừa tỉnh dậy, còn đang mặc áo ngủ, ngồi trên xe lăn ra khỏi phòng.
“Chị mua đồ ăn sáng cho em rồi, em ăn một chút đi.” Cố Thiên Tầm đẩy xe cho cậu vào phòng ăn. “Chân e, sao rồi? Còn đau không?”
“Vết thương không sâu, lát nữa em đi thay băng chắc không sao nữa rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cố Thiên Tầm lấy chiếc thìa, múc cháo cho cậu. Cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Giờ chị phải đi có việc một lát, em đừng đi đâu cả, đợi chị về rồi chị đưa em đi thay băng nhé.”
“Chị, hôm nay em...”
“Chị biết.” cô tiếp lời Cố Thiên Hàn. “Chị biết em muốn ngay lập tức giải trừ nỗi khổ này, nhưng em hãy đợi thêm vài hôm nữa nhé.”
“Em không cần đi trại cai nghiện tốt đâu chị, em đã hỏi rồi, trại cai nghiện nhà nước chỉ cần hơn 1000 thôi. Chị, em muốn đến đó!” Làm sao Cố Thiên Hàn không hiểu nỗi lòng của cô hiện giờ cơ chứ.
“Thiên Hàn giờ em ngoan, nghe lời chị, những chuyện khác em không cần phải lo, chị sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Em không thể tạo thêm gánh nặng cho chị nữa. Chị, em đã thành kẻ tàn phế một nửa rồi, chị đừng phí công phí sức với em nữa!”
Mắt Cố Thiên Tầm ánh lên tia nhìn đau khổ: “Chị không cho phép em được nói mình như vậy. Tóm lại, nếu em không muốn chị phải nhọc lòng thêm nữa thì hãy ngoan ngoãn ở yên đây cho chị, chị sẽ về ngay.”
Cố Thiên Hàn không nói được gì nữa. Thiên Tầm cũng không yên tâm để cho cậu ở nhà một mình, cô gọi điện thoại cho Cảnh Nam Kiêu nhưng không liên lạc được. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa ra liền thấy Dương Mộc Tây đang kéo theo một valy to đứng ở trước cửa, bộ dạng bơ phờ.
Cô chưa kịp nói gì thì Dương Mộc Tây đã mắng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không gọi điện cho mình! chuyện như vậy mà mình lại phải nghe được từ miệng Lam Tiêu?”
“Thì đúng lúc cậu phải đi công tác mấy ngày còn gì?” Cố Thiên Tầm không muốn ảnh hưởng đến công việc của Dương Mộc Tây.
“Còn đi công tác gì nữa chứ? Tớ đã đổi cho người khác rồi.” Dương Mộc Tây kéo vali vào trong nhà, vừa lườm Cố Thiên Tầm một cái: “Mới có mấy ngày mà cậu nhìn xem cái mặt cậu gầy đi bao nhiêu rồi!”
Cố Thiên Tầm nở một nụ cười gượng gạo: “Vừa hay cậu về rồi. Tớ đang lo không biết nhờ ai trông Thiên Hàn giúp một lúc.”
“Để tớ.” Dương Mộc tay thò đầu vào nhìn Cố Thiên Hàn một cái. “Cậu cứ đi làm việc của cậu đi, cần tớ giúp gì thì bảo với tớ một tiếng.”
Nhìn bộ dạng tiều tụy của Cố Thiên Tầm, Dương Mộc Tây cảm thấy thương cô vô cùng, ôm ôm cô một cái: “Thiên Tầm, đừng có chuyện gì cũng một mình gánh như vậy. Tuy là tớ không giúp được gì cho cậu, nhưng tớ có thể cho cậu mượn vai dựa tạm cũng được.”
Cố Thiên Tầm thấy cay cay sống mũi, ôm lại cô. Trái tim lạnh ngắt vì một câu an ủi đơn giản mà cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
..............
Đến lúc này Dương Mộc Tây mới biết chuyện của Cố Thiên Hàn. Cô càm thấy sốc, buồn và khó hiểu. Thậm chí cô còn không thể tưởng tượng nổi, bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, hai chị em họ làm sao vượt qua được.
“Chị, chị trói em lại đi. Chị trói em lại thì em mới không làm bừa được.”
Cố Thiên Hàn chủ động cầm dây thừng đưa cho Thiên Tầm. Chuyện động dao ngày hôm qua không chỉ khiến Thiên Tầm và Cảnh Nam Kiêu sợ xanh mặt, đến ngay cả cậu cũng sợ chính bản thân mình.
Dù rằng cuối cùng, người bị thương là cậu nhưng điều đó cũng đủ để khiến cậu cảm thấy xấu hổ, hối hận và bất an.
Cố Thiên Tầm xót ruột, cô cắn chặt môi, do dự không nỡ.
Dương Mộc Tây cũng không đành lòng, vỗ vai Thiên Tầm: “Thôi bỏ đi, cậu có việc thì đi trước đi, tớ tin Thiên Hàn, nó sẽ không làm hại tớ đâu.”
“Không, mau trói em vào đi. Đến cả em còn không tin được bản thân mình nữa...” Nỗi đau do lên cơn lần trước, cậu vẫn còn nhớ rõ. Lần lên cơn sau chắc chắn sẽ càng khó chịu, càng nổi điên.
Cố Thiên Tầm lưỡng lự một lúc, nhìn sâu vào cậu. Cuối cùng cô vẫn cầm lấy sợi dây thừng, trói hai tay cậu vào sau ghế. “Em hãy cố chịu đựng một chút nhé, nếu muốn uống nước hoặc lấy gì thì bảo với chị Mộc Tây, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
“Chị sẽ về sớm.” Lúc đi, Cố Thiên Tầm vỗ vỗ lên vai cậu, an ủi, nhìn cậu đầy khích lệ: “Sẽ không sao đâu! Chị sẽ không để em có chuyện gì hết!”
...................
Cố Thiên Tầm đi gặp bà Trần Di.
Bà Trần Di chọn một quán trà khá trang nhã, đặc biệt. Mở cửa bước vào, hương trà thơm tỏa ra khắp 4 phía.
Cố Thiên Tầm tìm thấy bà ta sau một bức hoành trướng.
Giống như trước kia, gặp mặt cô, sắc mặt bà ta chưa từng dễ chịu bao giờ.
Thiên Tầm hít sâu vào một hơi, bước lại gần, bình thản ngồi xuống trước mặt bà ta. Bà Trần Di ngẩng đầu nhìn cô một cái. “Em trai cô bước vào nhà họ Mộ rồi, cô cũng được hưởng sái tý vinh hoa phú quý nên giờ không còn biết nhận ra ai nữa phải không?”
Lời nói châm chọc của bà ta mang đầy vị chua chát.
Cố Thiên Tầm cười nhạt, chào một tiếng không cảm xúc: “Cảnh phu nhân.”
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng rất khách sáo.
Sắc mặt bà Trần Di càng khó coi hơn, bà giơ tay gọi nhân viên phục vụ vào pha trà, lạnh lùng lườm cô một cái rồi nói: “Cô đã gọi tôi một tiếng “Cảnh phu nhân” rồi thì chúng ta cũng chẳng thể coi nhau là người một nhà nữa rồi, tôi nói thẳng vậy.”
Cố Thiên Tầm chỉ im lặng, chờ xem bà ta sẽ nói gì tiếp. Trong lòng cô cũng đã có dự tính, nếu bà ta nói ra những lời châm chọc khó nghe thì cô cũng đều có thể đáp trả.
“Nghe nói em trai cô giờ đang nghiện hút phải không?” Bà Trần Di vừa mở mồm đã nói không hề khách sáo.
Cố Thiên Tầm hơi khựng lại, cô đáp trả rành rọt từng từ từng chữ: “Bà hiểu lầm rồi, giờ nó không nghiện hút, cũng sẽ không nghiện hút. Hơn nữa giờ nó đang rất tốt, không cần Cảnh phu nhân phải lo lắng.”
“Được, nó tốt là được, vậy giờ chúng ta nói chuyện mẹ cô!” Nhắc đến bà Cố Vân La, nghĩ đến tình cảnh hiện nay của bà, Trần Di có phần đắc ý: “Mẹ cô giết người, giờ còn muốn bảo lãnh để tại ngoại.”
Cố Thiên Tầm đang định sửa lại hai từ “giết người” mà bà ta nói thì bà Trần Di đã giơ tay ngăn lại như để biểu thị ý bảo cô ngậm miệng lại.
Ngay sau đó bà ta nói tiếp: “Không phải tôi nói điêu cho cô, chứ cô đúng là thứ kẻ tiện nhân xui xẻo! Cô xem cô kìa, từ sau khi em trai cô vì cô mà gãy chân xong thì nhà cô chả ra cái quái gì! Giờ một kẻ thì nghiện hút, một kẻ thì ngồi tù, đều là bị cô khắc chết!”
“Bà nói đủ chưa?” Giọng cô vang lên lạnh lùng như không cảm xúc.
Chỉ có đôi tay đặt trên đầu gối là khẽ run lên, bộc lộ tâm trạng hiện giờ của cô.
“Ngày trước tôi còn ở Cảnh gia thì bà còn có tư cách giáo huấn tôi. Nhưng còn bây giờ...” Cô cười, nói khẽ: “Xin lỗi, chúng ta không quen nhau.”
Bà Trần Di bị đớ mặt thì bực bội vô cùng. Trước đây khi còn là con dâu bà, cô không dám bật lại. Bây giờ không còn quan hệ như trước nữa thì nói năng sắc nhọn hơn rất nhiều.
“Nếu bà chỉ vì muốn giáo huấn tôi, vậy xin lỗi, tôi rất bận, không tiếp chuyện được.” Cố Thiên Tầm đang định đứng dậy thì bà ta đập bộp một cái lên bàn khiến cốc trà sóng sánh. “Ngồi xuống!”. Mắt bà ta long lên nhìn cô.
Cố Thiên Tầm quay đầu nhìn lại.
“Nếu cô đã nói chúng ta không quen thì tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa!” Bà Trần Di nói: “Tối qua tôi nghe ông Thanh Phong nói chuyện điện thoại bảo cần chuẩn bị một khoản tiền, chả cần hỏi thì tôi cũng biết là dùng để bảo lãnh cho mẹ cô.”
Cố Thiên Tầm sững người, bước chân cũng dừng lại.
Bà ta cười lớn, vẻ mặt vô cùng bất mãn. “Cô là đồ sao chổi, cứng mệnh, vì vậy phiền cô đừng đeo bám lấy gia đình tôi nữa, đừng làm liên lụy đến bọn họ!”
“Không phải trước nay cô thanh cao lắm sao? Tiền của ông Thanh Phong, tốt nhất cô đừng cầm dù chỉ là một xu. Còn cả Nam Kiêu nữa, giờ cô và nó không còn là vợ chồng nữa rồi, tôi khuyên cô cũng đừng nên nhằm vào nó nữa! Cố Thiên Tầm, cô cần tiền thì tự mình nghĩ cách mà kiếm đi! Xin cô đấy, đừng có hút máu gia đình chúng tôi nữa!”
Lời của bà ta khiến Thiên Tầm không còn lời nói để nói lại.
Bước ra khỏi quán trà, cô nhìn về đằng trước mà cảm giác còn đường phía trước mờ mịt không lối thoát.
Dương Mộc Tây gọi điện đến giọng hoảng hốt thất thanh, nói là Thiên Hàn ở nhà đang rất khó chịu, lại vã mồ hôi lạnh vừa co giật. Cô nghe mà rơi nước mắt, vội cúp điện thoại chạy về nhà.
Lúc về đến nhà, Thiên Hàn cả người vã mồ hôi lạnh, nằm sóng soài trên đất, chiếc xe lăn chèn lên người cậu. Dương Mộc Tây cúi xuống đỡ cậu dậy bị cậu hỗn loạn, đá trúng một cái.
Cố Thiên Tầm nén nuốt nước mắt vào trong, cùng Dương Mộc Tây đỡ cậu ngồi lại lên xe lăn. Cô không nói gì, đưa cậu vào phòng riêng rồi khóa cửa lại.
Cách một lớp cửa, còn nghe thấy tiếng thở đau đớn và khó nhọc của cậu, cô bất lực ngồi thụp xuống, đau khổ co người lại.
Lồng ngực cô sự đau đớn và nặng nề ngày càng chất chồng, tích tụ, không thể nào tan bớt được....
Lúc đầu cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, dần dần khóc to lên, đến cuối cùng không kìm nén được nữa mà khóc lớn lên thành tiếng.
Dương Mộc Tây cũng đỏ hoe mắt, cúi cuống ôm lấy cô.
Cô tựa vào vai Mộc Tây, nói trong nước mắt của sự bất lực: “Mộc Tây, giờ tớ phải làm sao đây? Tớ không muốn để Thiên Hàn phải chịu đau khổ dày vò như vậy, không muốn để mẹ tớ ngồi tù, nhưng... tớ không có tiền... tớ chẳng thể làm gì để giúp họ cả...”
Mấy trăm nghìn, thậm chí là mấy triệu, đối với cô đều là những khoản tiền khổng lồ.
“Trong thẻ của tớ còn hơn 10 vạn, tuy không giúp được gì nhiều nhưng dù sao thì có còn hơn không.”
Cố Thiên Tầm lắc đầu: “Tớ không thể lấy tiền của cậu được.”
Số tiền đó là tiền tiết kiệm cô ấy để dành cho Tiểu Quai sau này đi học. Một mình cô ấy nuôi con đã rất vất vả rồi.
“Cậu đừng lo lắng cho mình, hiện giờ Tiểu Quai có bố nó nữa, dù tớ không có 10 vạn này thì Lam Tiêu cũng có thể nuôi dạy nó rất tốt.”
Cố Thiên Tầm cảm động vô cùng, cô thấy trong lòng ấm áp hơn.
Ít nhất cô biết được rằng, vào lúc khó khăn khốn cùng nhất, cô cũng không phải chỉ có một mình.
“Mộc Tây, tớ có cách này...” Cô lau nước mắt, mắt ánh lên một tia hy vọng nhìn Mộc Tây. “Cậu còn nhớ không? Ngày trước lúc tớ và Nam Kiêu ly hôn, bố chồng tớ có cho tớ một số cổ phần...”
“Cậu định bán nó?”
Cố Thiên Tầm cắn chặt môi đến tái nhợt, cuối cùng, cô nhìn xuống. “Mới đầu tớ còn hùng hổ nói cứng là không cần những thứ đó, thậm chí vừa mới đây thôi tớ còn tranh cãi với bà Trần Di... nhưng, giờ tớ thật sự không còn cách nào khác nữa rồi...”
“Tớ chỉ còn mỗi cách này thôi...”
“Thiên Tầm, lòng tự tôn không thể cứu mạng được đâu!” Dương Mộc Tây nắm lấy tay cô. “Cậu làm như vậy là đúng, giờ cậu không còn sự lựa chọn nào khác! Tớ tin là bố chồng cậu thật sự có lòng cho cậu, cậu giải quyết nó thế nào ông ấy cũng sẽ không có ý kiến gì đâu!”
Đúng vậy, ngoài cách này ra, cô thật sự không nghĩ ra được cách nào có thể giải quyết được nữa.
.....................
Tại Lai Nhân.
Ánh nắng ban mai xuyên qua màn đêm, chiếu xuống căn phòng trong khoảnh khắc, bóng người tựa trên ghế sofa khẽ động đậy, mở mắt ra.
Trong đôi mắt đó như ẩn chứa một hoang mạc, nhìn ra vô hồn.
Lại một đêm thức trắng.
Anh đứng dậy, lấy một bộ quần áo để đi làm. Chiếc điện thoại đặt trên đầu giường vang lên vài tiếng ngắn, màn hình phát sáng.
Là người chăm bệnh nhắn tin đến báo tình hình mẹ anh trong bệnh viện.
“Bà vẫn chưa tỉnh. Hôm nay xoay người giúp phu nhân, massage và lau người.”
Mộ Dạ Bạch xem xong, mắt anh trầm tư suy nghĩ. Đặt điện thoại xuống rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Anh cầm bàn chải lên, lấy ra một ít kem đánh răng rồi cho vào miệng, đột nhiên nhớ lại ở đây từng có một người vai kề vai, cùng mình đánh răng... có một người từng mặc áo sơ mi của anh, dùng khăn mặt của anh, từng ngủ trên giường anh...
Nỗi nhớ không nghe theo sự kìm kẹp của lý trí nữa mà trào dâng.
Tim anh như hằn lên từng vết nứt. Những ký ức cứ hiện về ngập tràn những vết nứt đó, khiến anh đau khổ kìm nén đến mức không thở nổi.
Đầu đau kinh khủng.
Anh rút bàn chải ra, đặt trên bệ rửa mặt, cố hết sức để thở ra.
Chuông điện thoại bỗng gấp gáp vang lên những tiếng chói tai.
Anh ngậm một ngụm nước súc miệng rồi nhổ ra, trong miệng vẫn còn dư vị đắng chát. Thu về hết những tâm trạng hỗn độn, anh nghe điện thoại. Giọng Trần Anh Hào truyền đến: “Mộ tổng, xuất hiện 5% cổ phiếu của Cảnh Thị.”
“Chỉ có 5% thôi sao? Là của ai vậy?”
“Tra ra được là của Cố tiểu thư bán ra. Nếu tôi đoán không nhầm thì hiện giờ cô ấy đang nghĩ cách để xoay sở tiền bảo lãnh.”
Nhắc đến người đó, thần sắc Mộ Dạ Bạch bỗng thoáng chút xao động, cuối cùng anh chỉ bình thản ra lệnh: “Chia ra làm nhiều tài khoản, đừng để Cảnh Thị phát hiện ra. Còn nữa...”
Anh ngừng lại một lúc. “Bảo Cận Vân hẹn Cảnh Dao cho tôi.”
.......................
Nhận được tiền, dù không hề muốn nhưng cô vẫn phải đưa Cố Thiên Hàn vào trại cai nghiện.
Ngày đưa Cố Thiên Hàn đi, là Cảnh Nam Kiêu ở bên cạnh cô. Nhưng suốt cả quãng đường anh đều chỉ ở bên ngoài chờ đợi, không đi vào làm phiền thời gian nói chuyện của hai chị em.
Cho đến lúc Cố Thiên Tầm đi ra thì đã trưa rồi. Cảnh Nam Kiêu chìa vai ra cho cô: “Này, cho em mượn lau nước mắt.”
Cố Thiên Tầm thật sự đau lòng đến rơi lệ, nhưng nghe anh nói vậy, cô không khóc nữa, nắm tay khẽ đấm anh. “Đừng chọc em khóc, em còn chưa khóc đâu.”
Cô thở ra một hơi, nói có phần an tâm: “Điều kiện trong đó rất tốt, em đã nói chuyện với bác sỹ rồi, muốn cai không phải không có khả năng thành công, chỉ là...”
Nói đến đây, cô bỗng ngừng một lát. “Sẽ phải chịu đựng đau đớn khổ sở hơn người khác một chút.”
Cảnh Nam Kiêu không biết làm sao để an ủi cô, chỉ đành nói: “Em yên tâm, nó là một đứa trẻ kiên cường, muốn cai khỏi hoàn toàn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Em cũng tin như vậy!” Cố Thiên Tầm nói, vừa tự trấn an bản thân.
“Thiên Tầm, tất cả rồi sẽ ổn thôi!”
Cảnh Nam Kiêu im lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô bị ánh nắng mặt trời chiếu vào rạng rỡ mà tim anh thương xót vô cùng.
Dù đứng dưới ánh nắng mặt trời thì gương mặt cô vẫn không xua tan hết được những u ám đang bủa vây xung quanh. Nỗi đau khổ đè nén trong lòng cô quá nhiều quá dày đặc khiến người ngoài đều không thể tháo gỡ.
Nếu cô biết được bệnh tình của Mộ Dạ Bạch...
Cảnh Nam Kiêu bất giác nhớ lại những lời mà cô gái tên là Phong Dĩnh đó nói với anh vào cái đêm trong nhà xác. Mộ Dạ Bạch thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng sao? Nếu đó là sự thật thì anh nên nói thế nào với Thiên Tầm đây?
“Thiên Tầm.” Cảnh Nam Kiêu gọi cô.
“Dạ?” Cô quay đầu lại, nhìn anh hỏi. Nhìn vào mắt cô, anh lại trầm mặc, định nói ra nhưng lại không nói nên lời.
“Anh muốn nói gì mà không nói được à?”
“Em... tối hôm đó không phải đã đi tìm Mộ Dạ Bạch sao? Sau đó hai người đã nói chuyện gì vậy?” Cảnh Nam Kiêu nhìn cô một cái.
Lúc anh nhắc đến tên người đó, đôi mắt vốn đang vô hồn của cô bỗng lóe lên một tia sáng.
Chỉ là nhắc đến một cái tên thôi mà có thể tác động đến tâm trạng của cô đến như vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...