Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

“Có phải là bà Hạ Vân Thường không? Mẹ của Dạ Bạch, là một người phụ nữ trung niên!”

Ánh mắt Cố Thiên Hàn thoáng chút xao động nhưng những những u ám trong đó rất nhanh bị cậu chôn giấu kỹ lưỡng. Cậu chỉ mỉm cười nhìn Cố Thiên Tầm: “Chị, chị muốn câu trả lời là gì hả? Lẽ nào chị mong là bà ấy bắt cóc em?”

“....”Cố Thiên Tầm sững sờ, ánh mắt cô tối sầm lại, lắc đầu. “Tất nhiên là không phải. Chị thực sự mong là em sẽ không có chuyện gì, càng không muốn em và bà ấy có bất kỳ dính dáng nào với nhau. Nhưng... chị cũng cần phải làm cho rõ chân tướng việc này.”

Ngừng một lúc, cô nhìn em trai một cách nghiêm túc: “Thiên Hàn, chị không muốn em phải chịu bất cứ tổn thương nào thêm nữa, em có hiểu không?”

“Chị, chị đừng căng thẳng quá, bình tĩnh nào.” Cố Thiên Hàn ôm vai cô an ủi. “Chị xem, không phải bây giờ em vẫn đang rất tốt sao? Chị đã thấy ai bị bắt cóc mà còn có thể yên ổn bình thường quay về như vậy chưa?”

Cố Thiên Tầm thấy cậu nói cũng có lý, nhưng cô vẫn không yên tâm, nhìn cậu một lượt hồi lâu rồi nắm lấy tay cậu. “Để chị kiểm tra xem có bị thương không.”

Cô xem xét kỹ lưỡng hai cánh tay em, sau khi biết chắc chắn rằng không hề bị thương thì mới cởi nút áo cậu ra.

Đúng lúc này, Mộ Dạ Bạch đóng cốp xe lại, ngồi vào ghế lái. Anh quay người lại nhìn hai chị em.

“Đang làm gì vậy?”

“Anh rể, bình thường chị em cũng làm vậy với anh hả?” Cố Thiên Hàn trêu chọc.

Mộ Dạ Bạch nheo mắt cười, nhìn sang Cố Thiên Tầm một cái rồi trêu lại. “Anh cũng mong như thế lắm, cơ mà sự đãi ngộ đặc biệt này hình như chỉ cậu mới có được thôi.”

Chợt hiểu ra hai người đang nói gì, mặt Cố Thiên Tầm bỗng chốc đỏ lựng.

Cô vỗ bộp một cái vào vai Cố Thiên Hàn rồi rụt tay lại, nhìn người đằng trước đầy căm giận. “Anh đừng có đùa kiểu đấy lại dạy hư nó.”

Cố Thiên Hàn phì cười.

Bản thân còn bị coi là trẻ con nữa chứ.

Mộ Dạ Bạch biểu cảm rất vô tội. Cô thật không công bằng, rõ ràng Thiên Hàn là người đùa kiểu này trước đấy chứ.

“Giờ đi đâu?”

Cố Thiên Tầm nhìn cả người Thiên Hàn rồi nói: “Đưa nó về nhà tắm rửa trước đã, sau đó đến bệnh viện để mẹ yên tâm, rồi chúng ta đến sở cảnh sát báo hủy án.”

Mộ Dạ Bạch gật đầu, khởi động xe, Cố Thiên Tầm cầm điện thoại lên gọi cho bà Cố Vân La. “Mẹ, con vừa đón được Thiên Hàn rồi.”

“Vâng, nó không bị gì mẹ ạ. Không phải bị bắt cóc mà chỉ là gặp phải mấy tên cướp mà thôi. À, phải rồi, em bị bọn chúng cướp những gì?” Cố Thiên Tầm quay sang hỏi em.

“Tiền, thẻ ngân hàng, chứng minh nhân dân, tất cả đều bị cướp mất rồi ạ.” Cố Thiên Hàn vỗ vào chiếc túi trống rỗng của mình, mặt buồn bã nói: “Tổn thất nghiêm trọng.”

“Người không bị sao là tốt rồi.” Cố Thiên Tầm đem điện thoại áp vào tai Thiên Hàn. “Mẹ không yên tâm, muốn nói chuyện với em. Nói ngắn gọn vài câu để mẹ yên lòng...”

Câu cuối cùng cô nói nhỏ nhất có thể.

Mộ Dạ Bạch ngồi đằng trước nhìn cô qua gương chiếu hậu. Nét mặt dịu dàng của cô khiến anh cảm thấy ấm áp.

Đúng như Thiên Hàn nói, Cố Thiên Tầm là một cô gái tốt. Một cô gái như vậy nên có được tình yêu và niềm hạnh phúc vô bờ, chứ không phải giống như hiện nay, khiến cô thương tích đầy mình.


“Anh lái xe mà còn ngẩn người ra vậy?” Cố Thiên Tầm chợt bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình qua gương chiếu hậu, bèn hỏi.

Cô nhướn người lên đằng trước khẽ nói với anh để không ảnh hưởng đến Thiên Hàn đang nói chuyện điện thoại ở bên cạnh.

Mộ Dạ Bạch lái xe nghiêm chỉnh trở lại, nhưng một tay vẫn vòng ra sau nắm lấy tay cô. “Anh nghĩ đến chuyện ngày mai chúng ta đi làm thủ tục đăng ký kết hôn. Để đề phòng sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đêm nay anh phải trông chừng hai người.”

Cố Thiên Hàn vừa cúp máy, đúng lúc nghe được câu nói này của anh liền cười hỏi: “Đêm nay anh ngủ ở nhà chị em em à?”

“Ừm, chú ý kiến gì à?” Ánh mắt anh nhìn vào cậu qua gương chiếu hậu.

Cậu lắc đầu nói: “Chị em mới là người có quyền phát biểu, anh ngủ giường chị mà.”

Mộ Dạ Bạch liếc nhìn về phía Cố Thiên Tầm. Nói chủ đề nhạy cảm này trước mặt em trai khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Cô khan một tiếng, nhắc nhở: “Anh lái xe nghiêm túc đi.”

Cô thu người về, dựa lưng vào ghế.

Mộ Dạ Bạch cười: “Chị cậu xấu hổ. Nếu có cậu ở nhà chắc đêm nay chị cậu không chịu để cho anh ở lại đâu.”

“Anh yên tâm, em hiểu tính chị, chị sẽ không nỡ để anh ngủ trên ghế sofa đâu.”

“Vậy sao? Mong là được như cậu nói.”

Hai người lời qua tiếng lại, kẻ tung người hứng khiến Cố Thiên Tầm ngồi bên cạnh “cạn lời”. Cả hai hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô!

Nhưng...

Hai cái người này trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào chứ?

Ngày trước cô luôn dè dặt, cố gắng hết sức để bọn họ không chạm mặt nhau, cô từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh hai người gặp nhau rồi có thể sẽ bùng nổ một trận chiến khốc liệt, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng kết quả lại hoàn toàn trái ngược đến như vậy.

Hơn nữa, người bị cho “ra rìa” ở đây lại chính là cô!

Tình cảnh này thực khiến cô vui mừng quá đỗi!

Nghe hai người nói chuyện, cô hết nhìn anh rồi lại quay sang nhìn em trai, nét mặt không giấu nổi sự mừng rỡ.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, ngày vào đông này cũng trở nên ấm áp hơn.

Lúc Cố Thiên Tầm đưa Thiên Hàn vào phòng bệnh, không ngờ ông Mộ vẫn còn ở đó.

Hai người đứng bên cửa sổ đang nói chuyện gì đó. Vào lúc cánh cửa được mở ra, cả hai không hẹn mà cùng quay lại, giây phút nhìn thấy Cố Thiên Hàn, ánh mắt ông Mộ Trung Thiên chợt sẫm đi.

Là do Hạ Vân Thường làm sao?

Nhưng bà ta sao có thể ngoan ngoãn thả người như vậy chứ? Điều này thật không giống với tính cách trước giờ của bà ta.

“Thiên Hàn!” Bà Cố Vân La định thần lại trước tiên, chạy lại bên con trai. Bà vẫn còn yếu, bước đi loạng choạng, ông Mộ cũng kịp định thần lại, đỡ lấy bà.


Có lẽ vì trước mặt hai con, cũng có thể do tuổi tác đã cao nên sự động chạm gần gũi này khiến bà Cố Vân La có chút ngập ngừng.

Bà rụt tay lại khỏi tay ông, toàn tâm trí bà bây giờ đều dồn cả vào người con trai. “Con không bị thương chứ? Để mẹ xem nào/”

Ông Mộ Trung Thiên đứng bên cạnh đó nhìn bàn tay lơ lửng trong không trung của mình mà trong lòng không tránh khỏi có chút hụt hẫng.

Đã trải qua ngần ấy năm trôi đi, tình cảm thuần khiết chân thành thời niên thiếu của cả hai không ngờ cũng có lúc vẫn như những đợi sóng gợn dậy trong lòng...

Cố Thiên Hàn bị mẹ hết quay bên nọ lại vặn bên kia, hết sờ nắn bắt giơ tay lại xoa đầu xoa trán, cậu đều đứng im để cho bà mặc sức kiểm tra, vừa trấn an bà. “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chị đã kiểm tra kỹ một lần rồi. Con không bị sao hết.”

Cố Vân La nhìn Thiên Tầm một cái.

Cô gật đầu xác nhận: “Nó không sao thật, mẹ ạ.”

“Mọi người nói chuyện đi nhé, con phải đi ra sở cảnh sát một chuyến.” Bọn họ là người một nhà, thực sự là một gia đình, còn cô đứng đây có vẻ thừa thãi.

Vừa mới đây vì chuyện với Dạ Bạch mà cô và mẹ có chút to tiếng, chuyện Thiên Hàn mất tích khiến mâu thuẫn cũng lắng xuống một phần. Giờ Thiên Hàn quay về rồi, sự ngăn cách giữa hai người như cũng trở về theo.

Bà Cố Vân La ngẩng lên nhìn con gái, định nói gì đó, môi bà mấp máy nhưng rồi cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc xuống lầu dưới, xe của Mộ Dạ Bạch đã đỗ trước cổng bệnh viện. nhìn thấy cô đi ra, anh với tay mở sẵn cửa xe cho cô. “Sao nhanh thế?”

“Ừm, trong phòng... có khách đến.” Nói đến đây, cô hơi ngập ngừng, bất giác nhìn anh một cái rồi làm ra vẻ tự nhiên, cài dây an toàn vào, nói tiếp: “Em để bọn họ nói chuyện.”

Mộ Dạ Bạch không nghĩ ngợi gì, lái xe một mạch đến sở cảnh sát.

Cố Thiên Tầm thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, lòng cô có cảm giác nặng nề không tên.

Nếu anh biết được người cha mà anh luôn canh cánh trong lòng giờ đang ở trên lầu gặp người phụ nữ khác và đứa con trai riêng của mình, không biết anh sẽ thấy khó chịu như thế nào.

Cô đột nhiên vừa cảm thấy bất lực vừa thấy có lỗi với anh.

Nhưng cô cũng là người trong cuộc, đâu có dễ dàng thoát khỏi sự liên quan như vậy.

Cô đưa tay ra, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh. Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cô, anh khẽ nhướn mày, nắm lại tay cô. “Em lại đang nghĩ linh tinh gì vậy?”

“Em không nghĩ gì cả.” Cô lắc đầu, hơi dựa vào anh, gối đầu lên vai anh.

Cô nhìn qua tấm kính chắn gió, tận hưởng ánh chiều tà cảnh xuân bên ngoài cửa sổ, cô nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm từ anh tâm trạng mới dần dần bình ổn trở lại.

Gặp lúc đèn đỏ, Mộ Dạ Bạch dừng xe lại, ngẩng đầu hôn nhẹ một cái lên môi cô. Cô từ từ mở mắt ra, nhìn lên đôi mắt đen sẫm của anh.

“Đêm nay có thu nhận anh không?” Anh hỏi, đầu cúi thấp, sống mũi cao cao gần như chạm vào đầu mũi nhỏ của cô.

Ở khoảng cách gần như vậy mà mỗi một đường nét của anh vẫn mê hoặc lòng người đến vậy. Lông mày, mắt, mũi, môi đều khiến tim cô rung động.


Trước khi gặp anh cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ yêu một người đàn ông sâu đậm đến như vậy. Dù cho sức tàn lực kiệt cũng có thể tiếp tục kiên trì.

“Anh đang định dùng nhan sắc để quyến rũ em sao?” Cô cười hỏi, bất giác đưa ngón tay lên ấn nhẹ lên đầu mũi anh.

“Vậy em có bị quyến rũ không?” Anh đưa tay khẽ nhéo nhẹ vào má cô, hơi thở của cả hai quyện vào nhau. “Hôm trước chưa kết hôn được, em nên bồi thường cho anh mới phải, đúng không?”

Cô cười, ánh mắt long lanh rung động lòng người. “Được, vậy tối nay em thu nhận anh.”

“Đội ơn bà xã.” Anh cười, cúi đầu định hôn cô.

“Bíp bíp bíp...” Những chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi.

“Muốn hôn nhau sao không đi vào nhà nghỉ mà hôn cho đã hả? Bên cạnh có cái khách sạn kia kìa! Đi xe Maybach mà chả lẽ không có tiền vào nhà nghi!” Phía sau, một người thò đầu ra khỏi xe lên giọng bất bình.

Cố Thiên Tầm ngẩng lên nhìn, không biết những chiếc xe đằng trước đã chạy đi từ lúc nào rồi.

Hơn nữa đèn xanh cũng đã chuyển sang màu vàng.

Cô ngượng ngùng, chẳng trách người phía sau tức giận như vậy.

“Mau lái xe đi anh, còn không chịu đi chắc ông ấy đến đập xe mình quá.”

Thực sự là rất, vô cùng, hết sức, cực kỳ mất mặt!

Mộ Dạ Bạch cười theo, nhìn phía sau một cái rồi bình thản khởi động xe nhanh chóng lao vút đi trước khi đèn đỏ.

Đêm hôm đó.

Bệnh viện đã có hộ lý trông mẹ, Cố Thiên Hàn cũng cần về nhà nghỉ ngơi sau mấy ngày mệt mỏi. Cả nhà trừ cậu ra thì còn có Cố Thiên Tầm cùng với người vừa được thu nhận – Mộ Dạ Bạch.

Cố Thiên Hàn bước ra khỏi phòng mình, đem một bộ quần áo ngủ đưa cho Mộ Dạ Bạch.

“Nếu anh không chê thì đêm nay mặc nó nhé. Đồ mới đấy.”

Mộ Dạ Bạch giở ra nhìn một cái, mặt tiu nghỉu.

Thằng bé này nhất định là đang “troll” anh! Nó vứt cho anh bộ quần áo ngủ hình mèo máy Doremon màu xanh lam! Có nhầm không vậy?

“Anh rất là chê đấy.” Mộ Dạ Bạch nói rất chi là nghiêm túc, anh khẽ nhíu mày rồi bình phẩm: “Nói thật mắt thẩm mỹ của em thực sự khiến người ta không thể chấp nhận được.”

“Vậy sao?” Cố Thiên Hàn hều môi cười, cậu nhướn đầu ra hướng phòng bếp nơi Cố Thiên Tầm đang làm nóng sữa cho bọn họ rồi lên tiếng: “Chị, có người nghi ngờ mắt thẩm mỹ của chị này!”

Mộ Dạ Bạch lại một lần nữa “Sa mạc lời”.

Nó làm thế khác gì “chia rẽ tình cảm”.

“Hai người đang nói gì thế?” Cố Thiên Tầm bưng khay sữa từ trong bếp bước ra, nhìn hai người họ một cái rồi quay sang Cố Thiên Hàn. “Vừa nãy em nói gì với chị thế? Chị ở trong bếp không nghe rõ.”

“Không có gì, chỉ là...” Mộ Dạ Bạch giơ chiếc áo ngủ trong tay lên, nói những lời dối lòng với bộ dạng nghiêm túc nhất có thể: “Anh thấy cái này đẹp đấy.”

“Vậy à? Em cũng thấy rất đẹp.” Cố Thiên Tầm đưa một cốc sữa nóng cho Thiên Hàn – lúc này đang cố nhịn cười, rồi quay sang nói với Mộ Dạ Bạch. “Thế mà có đứa chả hiểu gì về nghệ thuật cả, em tặng nó mà nó vứt xó tủ, chưa mặc lần nào.”

“Ừm, đứa nào làm thế thật đáng ăn đòn.” Mộ Dạ Bạch cũng nhân cơ hội này hùa theo trả đũa cho bõ ghét.

Cố Thiên Hàn uống một ngụm sữa, ung dung đá đểu: “Có lẽ là duyên số khiến nó phải chờ đợi chủ nhân đích thực của đời mình, em thấy anh rể mặc vào nhất định là hợp hơn em.”

Mộ Dạ Bạch nhìn cậu một cái, Cố Thiên Tầm đẩy anh vào nhà tắm. “Anh mau đi tắm đi, tắm xong mặc vào người để em xem nào.”


Cửa nhà tắm đóng lại, cảm giác ai đó cứng đơ người vì bị ép uổng khiến cô không nhịn được cười.

Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ.

Vì cô rất muốn nhìn thấy anh trong bộ dạng mặc đồ ngủ hình Doremon đó. Không tưởng tượng được là trông như thế nào!

Sau khi Mộ Dạ Bạch vào phòng tắm xong, Cố Thiên Tầm dọn cốc sữa đã uống hết của Thiên Hàn, cốc còn lại đặt trên bàn uống trà rồi cô đẩy xe cho Thiên Hàn vào phòng ngủ của cậu.

Vừa bước vào liền đóng cửa lại rồi ngồi xuống mép giường.

“Chị muốn nói gì với em à?”Thiên Hàn nhìn vào mắt chị.

“Hôm nay hai người nói chuyện thế nào?”

Cố Thiên Hàn hiểu ý chị, ngón tay khẽ gõ gõ lên chiếc xe lăn. “Ông ấy nói muốn mở cuộc họp báo để em và chị kia cùng về nhà họ Mộ.”

“Phải, em cũng nên quay về rồi.” Cố Thiên Tầm gật đầu. “Ông ấy là bố em, nên cho em tình thương và sự quan tâm của một người bố.”

Quyết định này của ông Mộ Trung Thiên khiến Cố Thiên Tầm cảm thấy rất được an ủi, nhưng...

Nghĩ đến Mộ Dạ Bạch, cô lại cảm thấy khó nghĩ.

Đời đúng là nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường được.

“Chị, chị muốn em về nhà họ Mộ sao?” Cố Thiên Hàn nhìn chặt vào ánh mắt đang lưỡng lự của cô. “Nếu em về nhà họ Mộ rồi thì sau này chị làm sao có thể cân bằng được mối quan hệ giữa em và anh Dạ Bạch? Điều này chỉ khiến chị càng khó xử thêm thôi.”

“Sao em cứ nghĩ cho chị nhiều như vậy chứ?” Cố Thiên Tầm thấy rất cảm động.

“Em nhìn thấy được là chị rất yêu anh ấy.”

“Đúng là chị rất yêu anh ấy nhưng tình yêu giữa bọn chị không có nghĩa là phải bắt em hy sinh tình thân và gia thế của mình. Thiên Hàn, từ nhỏ đến lớn em đã làm quá nhiều điều vì chị rồi, chị không cho phép em lại vì chị mà từ bỏ những gì em xứng đáng có được.” Ánh mắt cô rất tha thiết. “Em hiểu điều chị vừa nói không? Nếu em thật sự làm vậy thì cả đời này chị không thể yên lòng được.”

“Em biết rồi, em nghe lời chị.” Cố Thiên Hàn muốn để chị mình yên tâm nên đồng ý trước đã. Trầm ngâm một lúc rồi cậu nói: “Nhưng để tiếp nhận anh ấy và chấp nhận gia đình đó thì em vẫn còn cần một chút thời gian.”

Cố Thiên Tầm thở phào một cái. “Điều này chị hiểu. Cứ từ từ cũng được, không cần vội.”

.....

Nhìn thấy Mộ Dạ Bạch mặc đồ ngủ hình Doremon nằm trên giường mình, Cố Thiên Tầm không nhịn được cười.

Những sợi tóc ẩm ướt lòa xòa làm cho anh trông càng thêm trẻ trung, thoải mái hơn bộ dạng nghiêm nghị ngày thường. Vài sợi tóc mềm xòa xuống góc trán cộng thêm vào đó là bộ quần áo ngủ Doremon khiến anh trông rất chi là “trẻ trâu”.

Thực sự là quá quyến rũ.

Cố Thiên Tầm bị anh ôm bổng rồi đè xuống giường. Đuôi tóc ướt của anh quét qua mặt cô nhột nhột. Cô cười đẩy anh ra nhưng lại bị anh tóm chặt hai tay giơ cao qua đầu.

“Thế nào hả? Có đẹp không?”

Cố Thiên Tầm cười, nói lời thật lòng. “Anh mặc gì cũng đẹp hết.”

Mộ Dạ Bạch khẽ nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm: “Vào lúc như thế này thì anh không mặc gì mới càng đẹp.”

“....” Đôi mi cô khẽ chớp chớp, trong đầu tự nhiên tưởng tượng ra thân người cường tráng của anh, nuốt nước bọt, gật đầu. “Em thấy đề nghị này được đấy.”

“Này, đợi đã... Anh làm gì thế hả?” Cô khẽ kêu lên. Rõ ràng bảo là anh không mặc gì cơ mà, hà cớ gì lại đi lột đồ của cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận