Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

“Anh ta đã quyết định đính hôn với Hoắc Thanh Uyển rồi, ngày đính hôn cũng đã được ấn định! Chính là ngày cưới của anh và Tư Lam!”

Lời của Cảnh Nam Kiêu khiến toàn thân cô run lên bần bật, cô nắm chặt lấy điện thoại, cả người đều cứng như tượng gỗ.

“Thiên Tầm, em có đang nghe anh nói không vậy?” Giọng Cảnh Nam Kiêu ở bên kia vang lên lần nữa.

Cô thất thần sịt mũi, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Em vẫn đang nghe, những gì anh nói đều nghe thấy rồi.”

“Đây không phải chuyện đùa, cũng không phải những tin đồn bóng gió như trước nữa! Bây giờ báo giới đều đã nhận được tin chính thức rồi, Thiên Tầm, nếu đây là sự thật thì 5 ngày nữa anh ta sẽ đính hôn với Hoắc Thanh Uyển! Em đừng vướng vít gì với anh ta nữa, nếu không thì sau này người chịu tổn thương chỉ có em mà thôi!”

Đính hôn...

Có lẽ chuyện này không phải là bịa đặt. Hôm nay anh cũng nói rồi, chỉ cần để mẹ anh vui lòng thì có thể nhanh chóng xuất viện. Vì vậy...

Vì bà Hạ Vân Thường, anh đã chọn việc đính hôn, chuyện này cũng không thể trách anh được.

Cho dù trước đây anh kiên quyết nói rằng sẽ không cưới Hoắc Thanh Uyển, cho dù vừa nãy anh đã xúc động nói muốn có một mái nhà, và một bà xã như cô; cô cũng không oán giận anh, càng không nỡ chất vấn anh.

Cái cảm giác đau khổ bất lực này không ai có thể hiểu rõ hơn cô nữa.

“Thiên Tầm?” Không nghe thấy cô nói gì, Cảnh Nam Kiêu lại gọi cô lần nữa.

“Ừm...” Giọng cô rất nhẹ, giả vờ bình thản là một chuyện khiến cô rất mệt mỏi. Cô không thể làm được. “Em biết rồi, cảm ơn anh đã nói với em những điều này.”

“Vậy thôi sao?” Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh ta cảm thấy bất ổn.

“Em cúp máy đây.” Nhẹ nhàng nói một câu cuối rồi cô ấn tắt máy.

Cúi đầu nhìn xuống chân, cô cảm giác cả người mình trống rỗng như bị moi hết ruột gan ra, trở thành một cái xác không hồn.

“Cô à, cô không sao chứ?” Bà thím tốt bụng vẫn đứng đấy chưa đi, nhìn thấy sắc mặt cô khó coi trắng bệch ra như cái xác, không kiềm lòng được bèn lên tiếng hỏi.

Nhưng thế giới của cô lúc này như đã sụp đổ hoàn toàn, cô không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa.

Trước mắt chỉ là một màu xám xịt..

Bên tai cô không ngừng vang lên... chỉ toàn là những tin tức về việc anh đính hôn...

Vì người thân yêu nhất của mình mà làm như vậy, anh không hề sai!

Cố Thiên Tầm như người mất hồn, lết về lầu 8, đứng trước phòng bệnh, cô đẩy cửa bước vào. Vừa xoay nắm đấm cửa liền phát hiện căn phòng đã bị khóa trái từ bên trong.

Không muốn cho cô vào.

Giờ khắc này, cô không khác gì đứa trẻ bị bỏ rơi.

Thật sự, đã không còn gì cả...

Cô không gõ cửa, cũng không gọi cửa, bàn tay lạnh ngắt trượt khỏi nắm đấm....

Cô dựa vào tường như hóa đá, sau đó ôm lấy vai mình rồi ngồi thụp xuống. Giờ phút này, điều duy nhất có thể đem lại cho cô sự ấm áp có lẽ chỉ có bản thân mình mà thôi...

“Chị...” Cố Thiên Hàn lăn xe đến bên cạnh.

Cô bừng tỉnh, cúi đầu vội lau nước mắt, không muốn để em trai thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này.


Nhưng nước mắt càng lau lại càng rơi xuống nhiều hơn, tay cô cũng lau không xuể nữa. Trong chốc lát, gương mặt trắng nhợt bỗng nóng bừng lên.

Cô thật sự đang tự ngược đãi bản thân!

Cố Thiên Hàn cau mày.

Cậu chỉ nghĩ rằng cô tủi thân vì chuyện của mẹ, không nghĩ ngợi gì mà nắm lấy tay cô nói: “Chị, đừng lau nữa, chị khóc trước mặt em cũng không mất mặt đâu.”

“Chị không khóc.” Cô gắng gượng nặn ra một nụ cười nhưng lại không làm được!

Cố Thiên Hàn thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay lạnh ngắt khiến cậu khẽ nhíu mày, nâng tay cô đưa lên: “Sao chị lại ngồi ở đây?”

“Cửa bị khóa rồi.”

Cố Thiên Hàn nhíu chặt mày.

Cô như chợt nghĩ ra điều gì đó liền đẩy cậu ra: “Đừng lo cho chị mữa, mau đi gọi cửa xem, rồi đưa cơm tối cho mẹ. Ăn nhanh kẻo nguội mất.”

Cố Thiên Hàn nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt đó cũng không biết chắc là mình có vào được hay không.

Cố Thiên Tầm nhợt nhạt, nói: “Em mau vào đi, mẹ không nỡ để em ở ngoài đâu.”

Cố Thiên Hàn biết, nói ra những lời này trong lòng cô chua xót biết bao nhiêu, cậu nghe vậy cũng cảm thấy đau lòng, sau cùng chỉ nói: “Rồi mẹ sẽ hiểu cho chị thôi, để em vào nói chuyện với mẹ.”

Nói xong cậu gõ cửa. Trong phòng bệnh không hề có động tĩnh gì, Cố Thiên Hàn bèn lên tiếng: “Mẹ, là con đây, mẹ để con vào đi.”

Quả nhiên...

Tiếng bước chân truyền đến gần.

Sau đó cánh cửa được mở ra.

Cố Thiên Tầm ngồi thụp bên ngoài cửa phòng, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. Dù sao như vậy cũng tốt. Ít nhất thì điều đó chứng tỏ mẹ cô không sao, cũng không vì cô mà bị tức giận đến nỗi gây ảnh hưởng xấu đến bệnh tình của bà.

Đúng vậy, đây rõ ràng là chuyện đáng mừng, thế nhưng...

Ngực cô đau nhói như bị ai đó cào xé, đau khổ và nhức nhối.

Đến hít thở thôi cũng cảm thấy đau...

.....

Ngày hôm sau.

Thành phố đã bắt đầu trở lạnh. Cố Thiên Tầm mặc chiếc áo sơ mi dài tay cùng với quần bò mà vẫn cảm thấy lạnh, cô khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi mới bước ra ngoài.

Một ngày mới bắt đầu, cô vẫn như thường lệ chen chúc lên xe bus.

Lên xe được một lúc thì chuông điện thoại vang lên.

Cô mở ra nhìn màn hình một cái, mắt cô khẽ sáng lên nhưng rồi cô thở hắt ra và ấn nút tắt âm thanh, coi như chưa từng thấy.

Đến công ty, cô đờ đẫn đặt túi xách xuống rồi lại đờ đẫn mở máy tính ra.


“Chào buổi sáng.” Dương Mộc Tây đưa một cốc sữa nóng ra trước mặt cô.

“Cảm ơn cậu.” Cô cười, những người xung quanh nhìn qua cũng thấy được nụ cười đó gượng gạo đến thế nào. Dương Mộc Tây không dám nói gì, chỉ nhìn cô đầy lo lắng.

Ánh mắt như thương hại cô lâm vào tình cảnh này của Mộc Tây khiến tim cô khẽ run lên. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt đó, chỉ nhìn cốc sữa nóng, mắt cay cay: “Đừng nhìn mình với ánh mắt như vậy, mình sẽ cảm thấy bản thân thật đáng thương.”

Dương Mộc Tây khó khăn mở lời: “Cậu đã biết rồi à?”

“Cậu cũng biết cả rồi mà, phải không?” Cố Thiên Tầm bặm đôi môi khô khốc lại. Uống vào một ngụm sữa nóng, rõ ràng những giọt sữa đó rất ấm áp, nhưng trôi xuống cổ họng lại khiến cô cảm thấy đắng nghét.

“Vừa sáng ngày ra Lam Tiêu đã gọi điện cho tớ rồi. Bảo tớ 5 ngày nữa đi dự tiệc cùng anh ấy.”

Năm ngày nữa...

Ngón tay Cố Thiên Tầm co lại.

Dương Mộc Tây cười nhạt: “Nhà họ Mộ thật biết chọn ngày. Làm như vậy thì năm ngày nữa ai còn đến dự đám cưới của Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam chứ? Không những dằn mặt Tần Tư Lam mà còn khiến cho cậu khó chịu...”

Một bên là chồng cũ cưới vợ mới, một bên là người yêu hiện tại đính hôn với người khác. Haha, thật không biết dùng từ ngữ nào để hình dung chuyện này nữa!

“Nghe nói ngày là do Mộ phu nhân chọn. Thiên Tầm, rốt cuộc Mộ tổng đang nghĩ gì vậy? Đùng một cái đính hôn là sao, hai người bọn cậu thật sự mất kiên trì dễ bị hạ gục như vậy hay sao?”

Một luồng khí nóng bốc lên trong đầu, mắt cô cay xè, đỏ hằn lên.

“Mộc Tây, giữa bên tình và bên hiếu nếu để cho cậu chọn thì cậu sẽ chọn bên nào? Chỉ có thể chọn 1 trong 2, cậu sẽ mất bên kia vĩnh viễn!”

“....bên hiếu.” Sau khi suy nghĩ kỹ, cô đáp. “Đó cũng là ân nghĩa. Ân nghĩa của cha mẹ, cả đời này dùng cách nào cũng không thể báo đáp hết được!”

Cô cười trong nước mắt.

“Vậy nên giờ cậu đã hiểu được hoàn cảnh khó xử của anh ấy rồi chứ? Mình cũng không muốn làm khó anh ấy.”

Vì thế nên cô cũng không nỡ oán giận anh.

“Mình tin rằng... nếu có dù chỉ là một tia hy vọng thì anh ấy cũng sẽ không để bọn mình phải rơi vào đường cùng góc chết như thế này...” Nói đến đây, nước mắt cô không ngừng rơi xuống.

Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống lòng cô, rơi vào cốc sữa nóng, thánh thót thành hình vòng tròn lan ra.

Đúng vậy, bọn họ... cuối cùng cũng đã rơi vào đường cùng góc chết...

Không còn bất cứ lối thoát nào khác nữa.

Nghe cô nói vậy, Dương Mộc Tây cảm thấy xáo động, trong lòng cũng có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Đã đến nước này rồi, cô cũng đã bị bỏ rơi rồi mà vẫn đứng về phía anh, thương cảm lo nghĩ cho anh.

Tình yêu của cô dành cho anh phải lớn lao sâu sắc đến nhường nào?

Buổi trưa, trời bỗng âm u.

Cố Thiên Tầm cùng Dương Mộc Tây ăn trưa ở cửa hàng đồ ăn nhanh dưới lầu cạnh công ty. Cô không có chút cảm giác muốn ăn nào, chỉ gọi một bát canh rồi uống từng ngụm lặng lẽ.


Dương Mộc Tây định nói gì đó nhưng cuối cùng lại cúi đầu, thừ người ra. Cô quơ quơ tay trước mặt Thiên Tầm, ánh mắt liên tục nhìn về sau lưng cô.

“Hả?” Thiên Tầm không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ ừ một tiếng lấy lệ.

“Này... anh ta... đến rồi.” Lời của Dương Mộc Tây vừa dứt thì Cố Thiên Tầm nghe thấy một tiếng cạch, chiếc ghế sau lưng cô bị ai đó kéo ra, một bóng người ngồi xuống sau lưng cô.

Mùi hương này, đã quá quen thuộc vói cô.

Tay cô khẽ run lên, kìm nén những khó chịu trong lòng, đưa bát canh lên uống một hơi. Rõ ràng là canh bí đỏ thanh ngọt nhưng không hiểu sao giờ này cô chỉ cảm thấy mồm miệng đắng nghét.

“Tớ không làm kỳ đà cản mũi nữa, đi trước nhé.” Dương Mộc Tây biết ý bèn rời đi.

Cố Thiên Tầm siết chặt chiếc thìa trong tay, cố gắng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô tuyệt đối không thể khóc được! Đã quyết định như vậy chắc chắn trong lòng anh cũng không thoải mái dễ chịu hơn mình!

“Bữa trưa chỉ ăn mỗi bát canh như vậy thôi à?” Mộ Dạ Bạch thẳng thắn lên tiếng hỏi. Anh chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô.

Ngón tay thon dài của anh đang treo chiếc chìa khóa xe.

“Ừm, dạo này đang giảm béo.”

Anh cau mày khẽ chạm vào cánh tay gầy gộc của cô. Mi mắt cô khẽ giật một cái.

“Không được giảm, em đã gầy lắm rồi. Em ăn gì nữa để anh đi gọi.” Mộ Dạ Bạch cầm tờ thực đơn bên cạnh đặt lên trước mặt cô.

Cô không nhìn liền gạt ra. “Anh đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì anh tự gọi cho mình đi. Em ăn đủ rồi.”

“Sao không nhìn anh?” Anh trầm giọng hỏi.

Tim cô đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, thật sự câu hỏi này quá khó để trả lời...

Cuối cùng cô cũng không thể làm ngơ được nữa. Nhìn thấy người đàn ông mình yêu sắp cưới một cô gái khác, cô thật sự không thể làm ra vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra được.

“Tâm trạng không vui, vì vậy không chịu nghe điện thoại của anh, cũng không muốn nói chuyện với anh phải không?” Mộ Dạ Bạch cố vặn hỏi, ánh mắt càng thêm xáo động.

“Đúng vậy, tâm trạng không những không tốt mà còn là cực kỳ không tốt.” Cô thở hắt ra một hơi, không đợi Mộ Dạ Bạch hỏi đã nhìn thẳng vào anh hỏi: “Tối qua lúc anh đưa em đến bệnh viện thì vừa lúc bị mẹ em nhìn thấy... Cho đến giờ mẹ vẫn đang chiến tranh lạnh với em.”

Anh mím môi, không nói thêm gì nữa chỉ vươn người sang nắm lấy tay cô. Tay anh nắm chặt như muốn nói với cô rằng không được từ bỏ; càng như nhắc nhở cô lời hứa mà bọn họ đã từng thề nguyện.

Điều duy nhất mà cô cần làm đó là bất chấp tất cả mà nắm lấy bàn tay đó.

Đâu phải là cô không muốn đâu?

Nhưng...

Nếu như anh là người bỏ tay trước thì cô phải làm sao?

Nếu như anh lấy người phụ nữ khác thì cô lấy tư cách gì mà tiếp tục nắm tay anh?

Lúc này, điện thoại của Mộ Dạ Bạch đột ngột rung lrrn.

Không biết đầu bên kia nói gì, anh chỉ đáp lại ngắn gọn: “Vé máy bay đã đặt xong rồi? Được, tôi về công ty ngay.”

Sau đó cúp máy.

Cố Thiên Tầm bỏ thìa xuống. “Em ăn xong rồi!”

“Còn thừa nhiều như vậy.” Anh cau mày.

“Tối ăn thêm một chút cũng được.” Cô đứng dậy nhìn đồng hồ trên tay. “Công ty anh còn nhiều việc cần giải quyết phải không, em cũng phải về làm việc rồi. Gần đây có thêm nhiều khách hàng, cũng rất bận.”

Hai người đi song song ra khỏi tiệm ăn nhanh. Xe của anh đỗ ở bên đường.

Anh mở cửa xe, quay đầu nhìn cô ánh mắt xa xăm: “Anh đi trước nhé.”


“Vâng. Anh đi cẩn thận.” Cô đứng cách đó không xa, nhìn theo anh. Tuy chỉ cách có vài bước chân mà cảm giác xa xôi vạn dặm.

Mộ Dạ Bạch thở dài, đột nhiên sải bước đến trước mặt cô. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Tim cô run lên liên hòi, cô không còn suy nghĩ được gì cũng không đẩy anh ra. Anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi lùi ra. “Ngoan ngoãn đợi anh nhé, sau 5 ngày nữa anh sẽ trở về từ Mỹ.”

5 ngày?

5 ngày nữa không phải là ngày anh đính hôn sao?

Tại sao lại bảo cô đợi anh? Câu nói này bây giờ thực sự là quá tàn nhẫn đối với cô!

Xe anh rời đi.

Nhìn chiếc xe thân thuộc đó hòa vào dòng xe cộ trên đường rồi nhanh chóng biến mất giữa biển người, cô bất giác bước theo vài bước.

Suýt nữa bị dòng xe trên đường tông phải, cô lúc này mới bừng tỉnh.

Trước mắt cô, mọi thứ đều như mờ đi...

Cô sẽ ngoan ngoãn đợi anh...

Nhưng nếu có thể, cô hy vọng rằng sau 5 ngày nữa, anh đừng về...

Trong phòng làm việc.

Lúc Mộ Dạ Bạch đến thì Cố Đình Xuyên đã đợi sẵn ở đó rồi. Anh ta viết ra một dãy địa chỉ rồi đưa cho anh.

“Cậu chắc chắn rằng đây là bác sĩ tâm lý giỏi nhất thế giới chứ?”

“Không gì có thể chắc chắn hơn.” Cố Đình Xuyên gật đầu. “Cậu nên biết rằng bệnh viện Vân Sam của nhà tớ đã từng đưa ra mức giá như trên trời để mời ông ta về nhưng ông ta đã từ chối. Giờ cậu đến tìm ông ta chắc chắn sẽ không về cùng cậu đâu. Nhưng nếu mục đích của cậu là làm rõ tình trạng bệnh hiện nay của dì Vân thì có lẽ vấn đề cũng không lớn lắm.”

“Ừm, mình biết rồi.” Mộ Dạ Bạch gấp tờ địa chỉ cho vào trong cặp, trong lòng anh có thêm những dự tính mới.

Cố Đình Xuyên nhìn anh một cái: “5 ngày nữa rốt cuộc sẽ thế nào hả? Cậu tiết lộ một chút đi, để bọn tớ còn chuẩn bị tinh thần.”

“Không cần các cậu chuẩn bị tinh thần gì cả. Điều duy nhất mà 3 người các cậu cần làm đó là ăn mặc chỉnh tề, đến dự đúng giờ, làm người chứng kiến.” Mộ Dạ Bạch nhìn đồng hồ một cái, lúc này Trần Anh Hào đã gõ cửa bước vào nói: “Mộ tổng, chúng ta đi thôi.”

“Tớ đi trước đây, việc ở đây giao hết cho các cậu đấy.” Mộ Dạ Bạch vỗ vỗ lên vai Cố Đình Xuyên, chậm rãi rời đi.

Cố Đình Xuyên thực sự không cách nào lý giải nổi. Làm chứng? Vậy có nghĩa là lễ đính hôn giữa bọn họ thực sự sẽ tiến hành theo đúng dự tính sao.

Thế nhưng lễ đính hôn với Hoắc Thanh Uyển anh không phải là nên đau khổ buồn bã sao? Tại sao vẻ mặt anh chẳng có chút gì gọi là miễn cưỡng hay buồn khổ cả? Ngược lại cảm giác cứ như thể anh đang hào hứng đón chờ, thản nhiên tiếp nhận vậy?

Cố Thiên Tầm không ngờ mấy ngày này trôi qua lại khó khăn với cô đến thế.

Mộ Dạ Bạch đang ở Mỹ, múi giờ hoàn toàn ngược với cô. Vì vậy mấy ngày này bọn họ không hề gọi điện, mà chỉ nhắn tin cho nhau.

Nhưng cũng không nhiều.

Người đó, như thể thật sự đã bước ra ngoài lề cuộc sống của cô vậy, khiến cô băn khoăn trăn trở, mất ngủ triền miên.

Lễ đính hôn của người thừa kế duy nhất tập đoàn Á Minh được tổ chức quy mô hoành tráng đến mức khiến người khác khó mà tưởng tượng được. Cả thành phố gần như đều vì tin tức này mà sốt xình xịch lên.

Đến cả những bảng điện tử quảng cáo trên đường phố cũng thỉnh thoảng chạy qua những dòng chúc phúc.

Mức độ tuyên truyền rộng rãi như vậy khiến người ta không muốn chú ý đến cũng không được.

Cố Thiên Tầm cảm giác cuộc sống của mình đã bị bao vây bởi những tin tức liên quan đến lễ đính hôn này của anh. Trong mắt các đồng nghiệp, cô đã trở thành người bất hạnh nhất thế gian.

Cả chồng cũ và người yêu mới đều chỉ sau một đêm đã khiến cô vĩnh viễn mất đi.

Ngay cả đám người Hà Tâm Nhu cũng thấy chua xót thay cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui