Cục Dân chính?
Đưa cô đến đó làm thủ tục ly hôn sao?
Cố Thiên Tầm vẫn quay cuồng mơ màng, nhưng vừa nghe dứt lời anh nói, đôi hàng mi chớp mấy hồi, cô khó nhọc gắng gượng, cuối cùng cũng có thể mở được mắt.
Trước mắt cô lúc này là ánh mắt vô cùng tức giận của Cảnh Nam Kiêu, cơn thịnh nộ thấu trời khiến cô có chút hoảng hốt khiếp sợ. Cô mím môi, một hồi lâu mới bật thành tiếng: “… để li hôn sao?”
Giọng nói yếu ớt, bất lực không ra hơi, tiếng được tiếng mất.
Hơi thở yếu ớt như vọng từ vực sâu, cảm giác có thể biến mất ngay lập tức.
Cánh Nam Kiêu thấy lồng ngực đau thắt. Dù biết rằng sẽ dày vò làm khổ nhau nhưng anh đã từng hi vọng có thể trói buộc cô bên mình. Thế nhưng nhìn bộ dạng đau khổ đến tột cùng của cô, tim anh như bị đâm một nhát dao xuyên thấu, cũng đau đớn chẳng kém gì cô.
“Mộ Dạ Bạch sẽ không lấy em đâu, anh ta sẽ lấy một người phụ nữ khác, em vẫn muốn li hôn với tôi sao?”. Anh vẫn chưa hề muốn buông tay, vẫn hỏi cô một lần nữa.
Cô khẽ chớp đôi hàng mi rồi gật đầu. “Phải, chúng ta phải li hôn, chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Thế có nghĩa là cô đã nhất quyết muốn li hôn rồi.
Cảnh Nam Kiêu đứng bên cạnh giường, nhìn cô từ trên xuống dưới. Rất lâu sau anh liền gật đầu, từng từ từng chữ cất lên: “Được, tôi cho em năm phút thay đồ. Chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”
Anh trở nên rất lạnh lùng, thế nhưng, những từ ngữ cuối cùng thốt ra, giọng nói rõ ràng là có chút run rẩy.
Có vẻ như anh đang sợ mình sẽ hối hận, nói xong, anh không nhìn cô lấy một lần, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng.
“Rầm…”, tiếng cửa bị đóng sập lại. Cố Thiên Tầm gắng gượng dậy, lập tức bước xuống giường, tiến về phía tủ quần lấy ra một bộ quần áo rồi mau chóng thay đồ.
……….
Lần này, có vẻ ai nấy đều không còn đường lui nữa rồi.
Chiếc xe phóng về phía Cục Dân chính trong thành phố. Cố Thiên Tầm ngồi dựa cửa sổ, cô dần tỉnh táo hơn một chút. Chỉ là lúc nãy bị chìm trong bồn nước nên bây giờ người có chút quay cuồng. Có lẽ lại bị cảm trở lại rồi.
Con người, những lúc yếu đuối thì toàn thân đều trở nên yếu ớt đến vậy, dù là một chút cũng không chịu đựng được.
Cảnh Nam Kiêu tay bám lấy vô lăng, bám chặt đến lạ thường, có thể nhìn thấy từng khớp ngón tay đang trắng bệch. Đã vài lần anh hướng ra nhìn cô, anh đang hi vọng cô sẽ mở lời nói câu “chờ chút”, nhưng đối với cô, lần li hôn này mặc nhiên không có chút gì hối tiếc.
Chỉ có anh vẫn đang lưu luyến và không nỡ.
Anh đã cố gắng để lái xe thật chậm nhưng cuối cùng Cục Dân chính cũng đã ở ngay trước mặt.
Cô xuống xe ngay lập tức, cầm trên tay đầy đủ tất cả mọi giấy tờ. “Xe anh cứ đỗ tạm ở đâu cũng được, dù sao thủ tục làm cũng nhanh thôi.”
Cô rõ ràng đang muốn chấm dứt mọi thứ càng nhanh càng tốt, đêm dài lắm mộng.
Cảnh Nam Kiêu ngồi ở ghế lái, ngước nhìn cô mấy lần, ánh mắt sâu thẳm, chất chứa đầy nỗi niềm. Thế nhưng, những cái nhìn đó của anh lại khiến cô cảm thấy hơi lo lắng, ngay lập tức cô giữ chặt đống giấy tờ trong tay.
“Anh lại thấy hội hận rồi sao?”
Cảnh Nam Kiêu cười nhạo.
Anh đỗ đại xe ở một ví trí trong bãi đỗ xe rồi mở cửa bước xuống.
“Đúng tôi nghĩ lại rồi..”
Mặt cô bỗng biến sắc, ánh mắt có chút giận dữ.
“Vào đi”. Cô hơi ngạc nhiên, Cảnh Nam Kiêu sải những bước lớn tiến vào bên trong Cục Dân Chính. Nhìn bóng dáng đó, Cố Thiên Tầm chỉ hơi chau mày rồi nhanh chóng bước theo.
…..
Trước khi kí tên li hôn, người làm thủ tục hỏi những câu hỏi theo thông lệ.
“Tình cảm đã rạn nứt không thể hàn gắn được phải không?”
“Phải”. Cố Thiên Tầm trả lời.
Cảnh Nam Kiêu nhìn cô.
Người làm thủ tục lại hỏi: “Có chắc là không còn cách nào cứu vãn không, hai người cũng không có ý định cứu vãn phải không?”
“Phải”. Lần này cũng vẫn là cô trả lời, một cách đầy dứt khoát, mạnh mẽ và không hề có lấy một chút do dự. Cảnh Nam Kiêu chỉ thấy đau nhói như một chiếc dằm đâm vào tim.
“Sao toàn là cô ấy trả lời, anh thì sao? Ý anh thế nào?”. Người làm thủ tục hướng sự chú ý của mình về phía anh. Cố Thiên Tầm cũng nhìn anh, anh cảm nhận được rõ sự căng thẳng của cô.
“Li hôn đi, đừng hỏi những câu hỏi thừa thãi như vậy”.
Câu trả lời của anh khiến Cố Thiên Tầm thở phào. Người làm thủ tục thở dài: “Tôi thấy hai người cũng đẹp đôi, li hôn như vậy thật là đáng tiếc. Thôi được rồi, xác nhận rồi kí tên vào đây.”
“Đây phải không?”. Cảnh Nam Kiêu chẳng buồn xem, lấy chiếc bút, nhanh chóng viết ngay tên mình vào ô kí tên.
Anh kí nhanh đến mức cảm giác như đang lo sợ chỉ chậm một chút thôi anh sẽ thấy hối hận.
Những nét cuối cùng trở nên nặng nề vô cùng, ngòi bút như làm rách cả trang giấy. Đặt chiếc bút xuống mà tay vẫn còn hơi run.
“Còn gì nữa không? Nếu không còn tôi ra ngoài trước”. Cảnh Nam Kiêu nhìn người làm thủ tục, giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng anh tự biết mình đang run lên.
Cuối cùng, không đợi đối phương nói gì thêm, anh quay người bước ra khỏi Cục Dân Chính.
Nhìn theo bóng dáng đó, Cố Thiên Tầm khẽ nhắm mắt. Người làm thủ tục nói: “Anh ấy rõ ràng là còn tình cảm với cô, sao không nói chuyện với nhau đến đầu đến cuối mà lại đến mức phải li hôn thế này?”
“Tôi đã có người khác rồi”. Cố Thiên Tầm lạnh lùng trả lời.
Đối phương có chút ngỡ ngàng, không thể ngờ một người phụ nữ đã kết hôn lại có thể thẳng thừng trải lòng mình như thế. Không nói gì thêm, để cho cô kí tên rồi đóng dấu.
“Cái này đưa cho hai người giữ”.
Hai quyển sổ màu đỏ được truyền đến, nhìn ba chữ “Giấy ly hôn” vô cùng rõ ràng trên đó, trong lòng Cố Thiên Tầm bỗng thở dài não nề.
Đến giờ phút này, tất cả đều đã biến thành cát bụi.
Tối hôm qua, cô vẫn còn đang nghĩ, có lẽ cả đời này họ sẽ dày vò nhau như vậy. Nhưng hôm nay, cô đã lấy lại được tự do của mình.
Tất cả đều như một giấc mơ.
Cô bỗng nhớ đến Mộ Dạ Bạch, nhớ đến đôi mắt sâu thẳm rạng rỡ ấy.
Cô đã từng nghĩ, sau khi li hôn, người đầu tiên cô thông báo là anh.
Thế nhưng, bây giờ….
Cô li hôn hay kết hôn thì có lẽ cũng không liên quan gì đến anh nữa cả.
……
Cầm trên tay giấy li hôn bước ra ngoài, Cảnh Nam Kiêu đứng một bên hút thuốc. Khói thuốc như đang bao phủ lấy anh. Rõ ràng là ban ngày, nhưng khuôn mặt anh lại u uất hơn cả màn đêm tăm tối.
“Đây là của anh”. Cố Thiên Tầm đưa cho anh một tờ giấy li hôn.
Anh liếc nhìn một cái, vứt đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác phía bên cạnh rồi nói: “Em cầm lấy đi”.
“Ừ”. Cố Thiên Tầm cũng không nói gì nhiều, cất tờ giầy li hôn vào trong túi. “Anh có về nhà không? Nếu không về, tôi tự gọi xe về thu dọn đồ đạc.”
“…. Không về”. Là anh không muốn nhìn thấy cô thu dọn đồ đạc, lại càng không muốn tận mặt nhìn thấy cô rời khỏi ngôi nhà đó. Lần này… thật sự là không còn cách gì để cứu vãn được nữa rồi.
“Cũng được, tôi tự gọi xe về”. So với sự rối bời trong tâm trí của anh lúc này. Cố Thiên Tầm bĩnh tĩnh đến lạnh lùng. Thậm chí cô rất nhanh, dường như đã sắp đặt hết mọi thứ cho mình rồi.
Tạm thời, cô sẽ chuyển đến chỗ Dương Mộc Tây ở hai ngày.
Cảnh Nam Kiêu một mình lầm lũi bước lên xe, nổ máy, Cố Thiên Tầm như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền vẫy tay về phía anh, ra hiệu anh hạ kính xe xuống.
Mở cửa kính xe, cô tiến lại gần.
“Còn một chuyện, tôi quên mất không hỏi anh”
“Em nói đi”
“Là chuyện liên quan đến những tài liệu về Mộ Dạ Bạch đang ở trong tay anh”.
Anh cười đầy mỉa mai. Sớm đã biết thế nào cô cũng nói chuyện này, nhưng lòng anh vẫn nuôi một hi vọng khác.
“Cố Thiên Tầm, là em bị tôi và Lão Phu Nhân lừa thôi”. Anh thẳng thắn nói.
Cố Thiên Tầm chau mày: “Thế nghĩa là sao?”
“Những tài liệu đó đều là giả, cũng giống như em nói vậy, những việc làm của Hoàn Vũ đều bảo mật rất tốt, nhất là những chuyện mờ ám này. Thế nên, những tài liệu tôi có, đều chỉ là giả.”
Là giả?
Nghĩa là….
Chẳng qua là vì không muốn li hôn với cô nên mới cố tình ngụy tạo ra số tài liệu nó?
Mộ Dạ Bạch vốn chẳng gặp mối nguy hiểm nào cả.
Tức giận vì bị anh chơi một vố, nhưng khi biết được chuyện này cô lại thấy thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất Mộ Dạ Bạch vẫn an toàn.
Cảnh Nam Kiêu tiếp tục nói: “Đương nhiên đây đều là chủ ý của Lão Phu Nhân. Những ngày qua thật sự là Hoàn Vũ có bị rò rỉ số liệu, nhưng chắc chắn không phải là những thứ này. Em nói thấy cảnh sát xuất hiện ở khách sạn, có thể là để điều tra việc này.”
“….” Thế nghĩa là cô đã nhầm.
“Thiên Tầm, đừng trách tôi không nhắc e, nhà họ Mộ không dễ bước chân vào như em nghĩ đâu”. Giọng điệu Cảnh Nam Kiêu có chút than vãn: “Chí ít em cũng khó lòng mà vượt qua được cửa ải của Lão Phu Nhân”.
Cố Thiên Tầm mỉm cười: “Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ vào nhà họ Mộ”.
Khó khăn lắm cô mới rời được khỏi nhà họ Cảnh. Cô không đủ dũng cảm cũng chẳng có lí do gì để bước vào một thế giới đầy rẫy những thứ còn phức tạp hơn thế. Huống chi….
Thế giới đó, không phải là chỗ dành cho cô.
Bây giờ, Mộ Dạ Bạch và Hoắc Thanh Uyển chẳng phải đã đính hôn rồi sao?
…………
Buổi trưa cô chuyển hết đồ đạc đến nhà Dương Mộc Tây rồi hai người họ cùng đi làm.
Bước xuống taxi rồi đi vào khách sạn, Dương Mộc Tây thấy sắc mặt cô có vẻ không ổn, liền lắc nhẹ cánh tay cô. “Chẳng phải hôm nay đã li hôn rồi sao, đừng có mà ủ rũ đưa đám như vậy.”
“….Tớ không sao”. Cố Thiên Tầm lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Dương Mộc Tây nghiêm nghị nhìn cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nói thật đi, có phải cậu đã đọc bài báo đó rồi không?”
Cô không trả lời, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh nhìn bỗng dồn về một hướng, rất lâu không rời. Dương Mộc Tây cũng hướng theo ánh nhìn của cô rồi cũng hơi sững người lại.
Chỉ nhìn thấy từ đằng xa, Lão Phu Nhân đang bám tay một người tiến vào khách sạn.
Bên trái là Mộ Dạ Bạch mà họ đã vô cùng quen thuộc, còn bên kia… không ai khác chính là Hoắc Thanh Uyển mà họ có duyên gặp mặt lần trước.
Dương Mộc Tây quay lại nhìn sắc mặt Cố Thiên Tầm, chỉ ra một hướng khác: “Chúng ta đi hướng này”.
“Ừ”. Cố Thiên Tầm gật đầu, rẽ sang hướng khác, không nhìn về phía ba người họ nữa.
Thế nhưng….
Những hình ảnh vừa rồi, vẫn như vẩn vơ chiếm lấy tâm trí cô, bóp nghẹt trái tim cô từng hồi từng hồi.
Hai người họ thật sự rất đẹp đôi.
Nhưng, những hình ảnh kia càng đẹp đẽ bao nhiều, trái tim cô lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Vừa bước được vài bước, điện thoại cô bỗng reo lên một hồi ngắn, là chuông tin nhắn.
Cô lấy chiếc điện thoại ra nhìn, nhìn thấy dòng tên người gửi đến, cô lập tức ngoái đầu lại. Chỉ thấy Mộ Dạ Bạch đang cúi xuống chiếc điện thoại, không nhìn về hướng cô.
Nghĩa là…
Rốt cuộc anh có nhìn thấy cô không?
“Mộ Tổng gửi à”. Dương Mộc Tây vừa nhìn thấy ánh mắt cô đã đoán ra.
Cố Thiên Tầm mở tin nhắn, nhìn những dòng chữ đơn giản.
“Sao em không đợi anh?”
“Là chuyện gì vậy chứ? Gì mà không đợi anh ấy?” Dương Mộc Tây xem mà không hiểu chuyện gì.
Cố Thiên Tầm không trả lời, chỉ vừa đi vừa soạn tin nhắn.
“Tối qua chỉ là việc ngoài ý muốn, em đã quên hết rồi.”
Ngon tay đặt trên phím gửi, nhưng cô chần chừ hồi lâu rồi mới quyết định gửi đi. Trái tim cô như bị bóp nghẹt nhưng cô không dám quay lại nhìn sắc mặt của anh.
Anh vẫn đang quan tâm sao?
Đã thành đôi với Hoắc Thanh Uyển rồi, chuyện tối qua, anh hà cớ gì vẫn nhớ?
Hơn nữa, tối qua sau khi rời khỏi chỗ cô, anh lập tức đến chỗ Hoắc Thanh Uyển. Cùng lúc phải dàn xếp ổn thỏa cả hai người phụ nữ, đối với người đàn ông mà nói mạo hiểm giống như một trò chơi dao vậy.
Cảnh Nam Kiêu và Mộ Dạ Bạch lúc này thì có khác gì nhau chứ?
Nghĩ đến đây cô thấy sống mũi hơi cay, chỉ còn nghe thấy Dương Mộc Tây nói: “Tớ thật sự không thể hiểu được. Cậu đã li hôn rồi, sao còn không nói cho anh ấy biết, lại còn nói những lời như muốn vứt bỏ mối quan hệ này vậy”.
“Tin tức sáng này, chẳng phải cậu cũng xem rồi sao? Anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tớ cũng có cuộc sống của mình, sau này tớ và anh ấy không còn dính dáng liên quan gì nữa”. Cô than vãn, ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh.
Chân trời bao la…
Những xót xa đau đớn như càng lớn hơn trong lòng cô, ngay lập tức như muốn nuốt trọn cả thiên không rộng lớn.
Bên này…
Đọc xong những dòng tin nhắn kia, Mộ Dạ Bạch có chút trầm ngâm, rồi lại ngay lập tức ngước nhìn bóng dáng đang đi dần về phía xa.
Ngoài ý muốn?
Cô coi chuyện tối qua như vậy sao. Vậy thì những nhớ nhung, những dựa dẫm của cô là thế nào?
Đến bây giờ lại muốn rũ bỏ mối quan hệ với anh, cô không thấy là quá muộn hay sao?
Trong lòng như đã có chủ ý, anh cất điện thoại và thu lại ánh nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...