Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Đêm đó.

Cố Thiên Tầm nằm trên chiếc giường lớn của Mộ Dạ Bạch. Ánh trăng mờ ảo, đột nhiên cô không còn cảm thấy nó lạnh lẽo nữa mà ngược lại lãng mạn như được phủ một lớp vải voan mỏng.

Mỗi ngày khách sạn đều thay ga giường giặt sạch bong, trên đó thoáng mùi thơm của chanh, ngửi thấy vô cùng dễ chịu. Cô mặc áo sơ mi trắng của Mộ Dạ Bạch, ôm chăn co người nằm trên giường, rất lâu sau vẫn không ngủ được.

Đợi đến đêm khuya, cô ôm lót lông của giường đi ra khỏi phòng ngủ. anh vẫn ngủ trên sofa, ghế của sofa không nhỏ, là loại bọc da thật rất rộng rãi, nhưng tay chân anh dài nên nằm trên đó có phần hơi chật. Cố Thiên Tầm cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú đó, trong lòng bỗng có cảm giác dịu dàng khó tả.

Cô trải chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh. Mỗi cử động đều rất khẽ, sợ làm anh tỉnh giấc. Anh vẫn ngủ say, chỉ hơi động đậy người, kéo chăn lên ngủ tiếp.

................

Hôm sau.

Cố Thiên Tầm dậy từ rất sớm, cô chải đầu trước rồi đun một ấm nước, sau đó mới đi vào nhà vệ sinh.

Áo sơ mi của anh vừa rộng vừa dài, khoác lên người trông cô càng nhỉ bé. Trên áo còn lưu lại mùi hương của anh, giống như anh đang cô vậy, khiến cô cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng.

Cố Thiên Tầm đứng trước gương nhìn ngắm mình, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời được. Cô cuối cùng vẫn mang trong mình sự mơ mộng của thiếu nữ, ngày trước lúc xem phim “Thợ săn thành phố”, cảnh Na Na mặc áo sơ mi của Yoon Sung đã khắc sâu vào trí nhớ của cô.

Cô cảm thấy đó mới là tình yêu, một tình yêu lãng mạn.

Hiện tại cô cũng đã được như ý nguyện, mặc trên người chiếc áo sơ mi của một người đàn ông, chỉ có điều... người đàn ông mà cô từng nghĩ là nhân vật chính, không ngờ giờ đã đổi thành Mộ Dạ Bạch...

Cô cười, cảm giác này cũng không tệ. Haha...

Cô cầm lên chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần của khách sạn, bóp kem đánh răng lên trên.

“Vừa sáng ra ngủ dậy, em cười gì thế?”

Giọng nói đột nhiên cất lên khiến cô giật mình, quay lại nhìn liền thấy Mộ Dạ Bạch mặc áo ngủ đứng tựa vào cửa.

Rõ là anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt anh vẫn còn hơi ngái ngủ. Cố Thiên Tầm đang bận nặn kem đánh răng ra rồi súc miệng sau đó mới lo lắng nhìn anh nói: “Có phải em ồn ào quá nên đã làm anh thức dậy rồi không?”

Anh nhìn cô xua tay: “Không phải tại em, là do anh ngủ không sâu giấc thôi.”

“Vậy cũng là tại em, tại em chiếm mất giường của anh nên anh mới ngủ không ngon giấc.” Cố Thiên Tầm bước ra kéo anh vào: “Anh nằm thêm lúc nữa đi, em đi pha trà cho anh, nước sôi rồi. Tối qua anh uống nhiều như vậy, bây giờ chắc đau đầu lắm phải không...”

“Thôi, không cần đâu, không phải em đang vội kịp chuyến bay sao? Anh chuẩn bị một lát rồi đưa em về Lai Nhân.” Mộ Dạ Bạch nắm lấy tay cô.

“Giờ vẫn còn sớm, anh ngồi xuống đi.” Cố Thiên Tầm ấn anh ngồi xuống giường. “Ngồi yên đấy, em mang trà lên.”

Cô bắt chước vẻ ngang ngược, “ép người quá đáng” lúc thường ngày của anh, còn cố ý làm mặt lạnh lùng ra lệnh, Mộ Dạ Bạch bật cười, để cho cô làm theo ý mình.

Cô rất thành thục gỡ đầu phích cắm xuống, dùng nước sôi tráng qua cốc trà bằng sứ trị giá mấy vạn tệ một cặp của anh, sau đó mới cẩn thận pha một cốc trà đặc.

“Vẫn còn nóng, giờ chưa uống được. Anh nằm xuống một lúc đã.” Cố Thiên Tầm bưng cốc trà lên, vừa nói vừa thổi cho anh.

Mộ Dạ Bạch nhìn những cử chi cẩn thận của cô đến mức ngây người ra. Cô cúi đầu thổi cốc trà nóng, hơi nước phảng phất bay lên khiến cô trông thật dịu dàng, vô cùng lay động lòng người, trái tim anh như cũng mềm ra theo. Cũng có thể Cảnh Nam Kiêu đột nhiên phát hiện ra những tính tốt của cô nên mới quay sang yêu cô, rất có khả năng như vậy.


Không thấy anh nói gì, Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên nhìn sang anh, mới phát hiện anh đang ngây ra nhìn mình. Cô đỏ mặt, khẽ ho một tiếng, cố hỏi một cách điềm tĩnh: “Anh nhìn gì em?”

Mộ Dạ Bạch đột nhiên vòng tay sang ôm lấy lưng cô, khiến cô dựa vào anh gần hơn chút nữa. Cô sợ cốc trà nóng làm bỏng anh, vội đẩy nó ra xa: “Anh đừng làm ẩu, tay em còn cầm nước sôi đấy...không khéo bỏng mất..”

Thực sự anh không dám làm bừa vì nước sôi trào ra thì người đầu tiên bỏng chính là cô. Cánh tay dài của anh đưa ra, cầm lấy cốc trà trong tay cô rồi đặt nó lên cái tủ đầu giường. Cánh tay đang ôm lấy cô thu hẹp lại khiến người cô lọt vào giữa hai chân anh.

Trên người cô chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi của anh, trắng tinh, mỏng manh, hơi xuyên thấu. Còn mặt anh lúc này đang sát cạnh ngực cô.

Cô thở gấp, hai tay cứng đờ đặt trên vai anh: “Anh... làm gì vậy?”

Mộ Dạ Bạch không hề tiến sát lại gần hơn mà chỉ nắm lấy tay cô đặt lên giữa hai hàng lông mày của mình: “Day day một chút, chỗ này này, anh nhức đầu quá.”

Giọng nói anh khiến cô thấy thương thương, ánh mắt nhìn anh hồi lâu.

Anh không còn vẻ mạnh mẽ thường ngày, cũng không u buồn, mà chỉ giống như đứa trẻ đang ốm, thể hiện ra ngoài hết những mệt mỏi của mình.

Cố Thiên Tầm day day huyệt thái dương cho anh: “Là do uống rượu nên đau hay là bệnh đau đầu của anh lại tái phát vậy?”

“...Anh cũng không biết nữa, cũng có thể là cả hai.”

Cô nhíu mày lo lắng, nhìn kỹ sắc mặt anh rồi nói: “Hay là anh đi bệnh viện kiểm tra xem sao?”

Sắc mặt anh không được tốt, khiến người khác thực sự thấy lo.

“Không sao đâu, day day một chút là hết thôi.” Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, như đang điều chỉnh lại trạng thái. Một lúc sau anh nắm lấy bàn tay đang xoa xoa đầu của cô, nói: “Được rồi, anh đi chuẩn bị một lúc, em đợi anh vài phút nhé.”

Anh đứng dậy, buông tay cô ra. Cô nắm ngược lại ngón tay anh, không yên tâm: “Anh đừng cố chịu đựng như vậy nữa, em thấy lần này anh đau không nhẹ đâu. Anh không cần đưa em đi, em tự bắt xe đi là được.”

“Anh tự biết sức khỏe của mình.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi nhìn sang cốc trà: “Em thổi nguội cho anh đi, anh ra sẽ uống ngay.”

“Haizz!” Cô rất không bằng lòng việc anh không quan tâm đến sức khỏe bản thân, nhưng anh đã rút tay ra và đi về phía nhà tắm rồi. Đến cửa nhà tắm, anh ngừng lại một chút rồi quay đầu lại nhìn cô, nheo mắt đầy hàm ý: “Em có biết rằng bộ dạng hiện giờ của em rất dễ khiến người khác nảy sinh ý muốn phạm tội không?”

“....”Cố Thiên Tầm lúng túng, mặt đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh mau đi tắm đi!”

Anh vẫn còn tâm trí trêu chọc cô, điều đó chứng tỏ tình hình của anh không đến mức nghiêm trọng lắm! Cô thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dạ Bạch đứng trong phòng tắm trước đài thủy tinh. Anh đưa tay ôm trán, có cảm giác hơi choáng váng. Anh nhắm mắt lại một lúc thì cảm giác này nhanh chóng biến mất.

................

Bên ngoài.

Cố Thiên Tầm cúi đầu nhìn người mình, nghĩ lại câu nói vừa nãy của anh, mặt lại nóng bừng lên. Cô vội cởi chiếc sơ mi của anh ra, mặc lên người bộ đồ của mình.

Cô cầm điện thoại lên nhìn giờ, phát hiện không còn sớm nữa liền gọi điện thoại cho Mộc Tây.

Điện thoại đổ chuông một hồi mới bắt máy, nhưng âm thanh lọt vào điện thoại khiến cô kinh ngạc.


“A lô....” Giọng ngái ngủ, có phần gắt lên, hơn nữa... là giọng một người đàn ông!!!

“Lam phó tổng?” Cố Thiên Tầm hết sức ngạc nhiên nhưng lại nghĩ chuyện đó cũng không có gì khó hiểu.

“À.. ừm... Mộc Tây có ở đó không?” Cô cảm thấy hơi ngại như thể mình vừa bóc trần một sự việc ra vậy.

“Đang ngủ đây.” Lam Tiêu chỉ trả lời ngắn gọn ba từ.

“.....” Anh ta ngược lại không hề né tránh gì. Cố Thiên Tầm ho khan một tiếng lấy giọng: “Ừm... có thể nhờ anh đưa máy cho Mộc Tây giúp tôi được không? Bọn tôi phải đi công tác bây giờ.”

Vừa nói xong thì đầu bên kia nghe thấy tiếng Mộc Tây đang trách móc: “Lam Tiêu, sao anh lại nghe điện thoại của tôi hả?”

“Vì nó ồn quá!”

“Ồn thì cũng là điện thoại của tôi.”

“Cô có nghe máy không? Không nghe tôi tắt đi đây!” Lam Tiêu tỏ vẻ cáu gắt. Dương Mộc Tây nghiến răng giằng lấy điện thoại.

“Mộc Tây...” Cố Thiên Tầm vừa lên tiếng, Dương Mộc Tây đã nói: “Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, giữa mình và anh ta không hề có chuyện gì cả.”

Cố Thiên Tầm chớp chớp mắt: “Thôi đi bà nàng... Cậu đã sinh con với người ta rồi chứ có phải lần đầu đâu mà nói như oan lắm ý.”

“Đó là chuyện ngoài ý muốn!”

“Cậu nói Tiểu Quai là chuyện ngoài ý muốn hả?”

“....” Dương Mộc Tây cắn môi: “Vừa sáng ngày ra cậu đã thích gây chuyện với mình hả? Sao nào? Tối qua chắc cậu thoải mái lắm hả?”

Câu cuối cô nói hiển hiện rõ ý châm chọc. Cố Thiên Tầm bất giác nhìn về hướng nhà tắm một cái, nhìn bóng người cao lớn của anh, tim bỗng đập thình thịch, mau chóng quay mặt lại: “Đừng nói linh tinh nữa, cậu mau dậy chuẩn bị đồ đạc đi.”

Có vẻ như lúc này Dương Mộc Tây mới nhớ ra chuyện phải đi công tác, cô “A” lên một tiếng rồi nói: “Mình đi ngay đây!”

Sau đó cúp máy luôn. Cửa nhà tắm cũng đồng thời mở ra. Mộ Dạ Bạch vừa cạo râu xong, trên mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, so với lúc nãy thì trông tươi tỉnh hơn nhiều. Cố Thiên Tầm bưng cốc trà đưa cho anh: “Anh mau uống đi, bớt nóng rồi đấy.”

Mộ Dạ Bạch vừa cầm lấy cốc trà vừa nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thay quần áo nhanh vậy, hay là sợ anh làm gì em?”

Cô cắn mỗi: “... Anh đừng đùa nữa, mau uống đi rồi mình đi, không còn thời gian nữa đâu.”

Mộ Dạ Bạch cười, uống một ngụm trà. Cố Thiên Tầm nhìn anh một cái, hỏi: “Ông bạn anh là người thế nào?”

“Lam Tiêu?”

“Ừm.”


“Tối qua đưa bạn em đi mất rồi hả?”

“....Vâng.”

“Yên tâm đi, Lam Tiêu con người cậu ấy rất được.” Mộ Dạ Bạch đặt cốc trà xuống: “Ngày trước tuổi trẻ còn chơi bời một chút, vì vậy mới có đứa trẻ kia. Bây giờ tạm thời cậu ấy không có bạn gái thích hợp.”

Cố Thiên Tầm trầm ngâm một lát, gật đầu. Một khi anh đã nói con người anh ta được vậy chắc là anh ta cũng không đến nỗi nào. Dù gì thì cô cũng tin vào con mắt nhìn người của Mộ Dạ Bạch, bởi vậy cũng không còn lo lắng nhiều cho Mộc Tây nữa.

..................

Mộ Dạ Bạch đưa cô đến Lai Nhân trước, để cô cấp tốc chuẩn bị hành lý, sau đó đưa cô ra sân bay. Trên đường đi, lúc đầu hai người còn nói với nhau vài câu, dần dần Mộ Dạ Bạch ít nói hơn, rồi không nói gì nữa.

Khi gần đến sân bay, Cố Thiên Tầm phát hiện bàn tay anh nắm chặt lấy vô lăng. Cô lo lắng nhìn anh: “Anh không sao chứ?”

“...Ừm.” Anh chỉ đáp lại một câu bằng giọng mũi.

Cố Thiên Tầm còn định nói thêm gì nữa nhưng sảnh sân bay đã ở ngay trước mắt rồi. Mộ Dạ Bạch dừng xe lại, cô liền bước xuống khỏi ghế phụ, bước lại mở cửa bên ghế lái của anh: “Anh đi bệnh viện xem thế nào đi.”

Không biết tại sao cô đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi.

Dù anh nói đó chỉ là chứng đau nửa đầu thường gặp, triệu chứng đúng là rất giống nhưng cô luôn cảm thấy anh như có điều gì đó giấu mình.

Mộ Dạ Bạch bước xuống khỏi xe, cúi đầu nhìn cô: “Em lo lắng cho anh như vậy sao?”

“Anh còn đùa được nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.” Cố Thiên Tầm làm mặt nghiêm nghị, nắm chặt lấy tay anh: “Sao tay anh lạnh vậy!”

“Được rồi, anh biết rồi, lát nữa anh về công ty trước đã rồi sẽ đi bệnh viện.” Anh đáp lời.

“Thật không?” Cô hỏi nửa tin nửa ngờ.

“Thật.”

Cô vẫn còn rất lo, Mộ Dạ Bạch nắm lấy tay cô, vỗ về: “Anh biết sức khỏe của mình thế nào mà.”

Cố Thiên Tầm nhìn anh một cái, không nói gì. Sau đó nghe thấy sau lưng có tiếng gọi: “Thiên Tầm!”

Cô quay lại liền thấy Dương Mộc Tây từ trên một chiếc Bentley bước xuống. Bên kia, Lam Tiêu mở cốp xe ra, lôi hành lý của cô đặt xuống. Cố Thiên Tầm quay lại nhìn Mộ Dạ Bạch cười một cái, anh nói không sau, ít nhất thì Lam Tiêu cũng là một người đàn ông lịch sự với phụ nữ.

“Thiên Tầm, mau đi thôi, còn phải qua cửa an ninh nữa, mau lên không không kịp mất.” Dương Mộc Tây kéo theo hành lý chạy về phía Cố Thiên Tầm, mặc kệ Lam Tiêu thất thểu đằng sau.

Mặt Lam Tiêu ỉu xìu, một mình bước về phía Mộ Dạ Bạch.

Cố Thiên Tầm vẫn chưa nỡ đi, nhưng đã sắp đến giờ rồi. Cô đành xách vali, nhìn Mộ Dạ Bạch một cái. Anh gật đầu: “Em đi đi, đừng làm trễ giờ bay. Đến bên đấy tự nhiên sẽ có người ra gặp em.”

“Vậy em đi đây.” Cố Thiên Tầm vẫy vẫy tay với anh, rồi nói “Tạm biệt” với Lam Tiêu, sau đó xách theo hành lý khoác tay Dương Mộc Tây vào sảnh làm thủ tục.

.........

“Tối qua cậu ở cả đêm cùng với Mộ tổng à?” Vừa bước được vài bước, cái tính bà tám của Dương Mộc Tây đã bắt đầu trỗi dậy.

“...ừm, cậu với Lam Tiêu cũng chẳng thế là gì?”

“Bọn tớ đâu phải như hai người cậu đâu.”

Cố Thiên Tầm cười: “Phải, bọn mình tất nhiên là không giống với bọn cậu rồi, hai người cậu đến bé bi cũng có với nhau rồi.”


“Cậu không chọc mình thì cảm thấy khó chịu trong người phải vậy không? Đó là chuyện cũ của vài năm trước rồi!” Dương Mộc Tây đẩy cô một cái: “Cậu mau nói cho mình biết, kích cỡ của Mộ tổng nhà cậu thế nào, từ lần đầu tiên cậu nói đến mình đã rất tò mò chuyện này rồi...”

Trước đây lúc cô ấy nhắc đến chuyện này, Cố Thiên Tầm còn chưa có cảm giác gì, dù sao thì cô cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng giờ đây Mộc Tây vừa nhắc đến thì cô đột nhiên nhớ đến cái đêm ở thành phố A.

Những cảnh nóng bỏng đêm đó giờ tái hiện lại trong đầu khiến cô mặt đỏ như gấc chín.

Cô ngại ngùng ho khan một tiếng, cố gắng làm bộ trấn tĩnh, nói: “Mình không biết, chưa nhìn thấy.”

Dương Mộc Tây làm động tác giơ móng vuốt về phía cô rồi nói: “Cậu đừng giả vờ với mình đi! Cậu cũng không nhìn lại cái bộ mặt cứng đơ của cậu lúc này có giống thật không. Sao lừa được tớ chứ!”

“Cậu tha cho tớ đi, nếu không tớ cũng phải hỏi kích cỡ của Lam tổng nhà cậu đấy.”

“Vậy thì thôi, cái chủ đề này của chúng ta kết thúc tại đây!”

.............

Hai cô gái vừa nói vừa cười đùa bước vào đại sảnh. Cố Thiên Tầm còn không nhịn được quay đầu lại nhìn qua cánh cửa thủy tinh.

Mộ Dạ Bạch đã quay lưng lại phía cô đi rồi, nên cô không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này. Dương Mộc Tây kéo kéo tay cô: “Chỉ là đi hai ngày thôi, đừng vương vấn lấn bấn vậy nữa, đợi lúc quay về hai người lại được ở cùng nhau rồi.”

Cố Thiên Tầm nhéo tay cô một cái: “Cậu bảo ai vương vấn lấn bấn?”

“Cậu cứ nói cứng đi, mình xem cậu chịu được đến lúc nào! À phải rồi, sao cậu bảo anh ta có con với Tần Tư Lam cơ mà? Sao đã làm lành với anh ta rồi?”

“Chuyện kể ra dài lắm, lát nữa lên máy bay mình sẽ kể rõ cho cậu nghe.”

Ở bên kia.

“Này, anh lại làm hòa với Cố Thiên Tầm rồi à? Lúc trước không phải đã tạch nhau rồi hay sao?” Lam Tiêu vừa nhìn theo bóng hai cô gái đi vào vừa hỏi Mộ Dạ Bạch.

Mộ Dạ Bạch không trả lời anh, chỉ đứng quay lưng lại nắm chặt vào thân xe. Trên cánh tay anh, những đường gân xanh nổi lên rõ rệt. Dường như đang cố gắng hết sức để đỡ lấy thân người nặng nề.

Lam Tiêu không nghe thấy tiếng anh, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc mới hồ nghi quay đầu lại, nhìn thấy trên nền nhà có vết máu, mặt anh ta kinh hãi vội vàng quay người lại đỡ lấy anh: “Dạ Bạch!”

Mộ Dạ Bạch vẫn không nói gì, chỉ thở một cách khó nhọc, tay anh bịt lại dòng máu đang chảy ra từ mũi, máu loang ra đầy tay anh.

Anh thấy khung cảnh trước mắt đang chao đảo đi.

“Tôi đưa anh đi bệnh viện, anh cố gắng gượng một chút!” Lam Tiêu hốt hoảng mở cửa sau xe ra, đỡ anh ngồi vào trong, “Đưa chìa khóa cho tôi!”

Mộ Dạ Bạch lôi chìa khóa ra đưa cho anh ta, anh ta cầm lấy rồi lập tức nhảy lên xe.

Lam Tiêu lái xe như bay, chốc chốc lại liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu. Anh ta vơ bừa lấy vài tờ giấy vứt ra sau cho anh. “Mau nhét giấy vào mũi! Ngửa đầu ra sau!”

Anh nhét giấy vào mũi xong, máu lại tuôn ra, thấm ướt cả giấy. Lam Tiêu càng lúc càng hoảng sợ, đưa nhiều giấy cho anh hơn, đến cuối cùng, anh ta vứt cả hộp giấy xuống.

So với vẻ hoảng loạn của Lam Tiêu thì người trong cuộc là anh lại bình thản điềm tĩnh. Chậm rãi rút giấy ra cầm máu, lại với tay lấy bình nước mở nắp ra, đổ một ít nước vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhẹ sau gáy mình.

Cuối cùng thì máu cũng ngưng bớt.

Lam Tiêu thở ra một hơi. “Anh nằm xuống đi, đến bệnh viện tôi gọi anh dậy.”

Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu chặt, có lẽ vì chịu đựng cơn đau. Anh chợt nhớ về Cố Thiên Tầm, nhớ lại lúc cô dịu dàng xoa đầu cho mình, nhớ lại lúc cô lo lắng cho mình...

Nếu như cái bộ dạng hiện nay của mình mà để cô nhìn thấy chắc cô cũng sẽ bị anh dọa cho sợ hết hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui