Cô nghe hắn nói mà đầu như muốn bốc lửa, Nguyệt Độc Thất tức tối, cô kéo cần gạt ô tô xuống nút dừng rồi mạnh bạo trèo qua bên ghế hắn.
Hạc Cảnh Thần cũng bị cô dọa cho hết cả hồn, hắn thốt: “Em! Này, em lại tính làm cái gì đấy!?”
Nguyệt Độc Thất như mặc kệ nhân sinh, chẳng mấy chốc cô đã ngồi hết lên người hắn.
Tuy xe của hắn là dòng xe nổi tiếng, mắc tiền nhưng cũng làm gì có loại xe nào trên đời được sản xuất ra để cho hai người lớn ngồi cùng một chỗ chứ?
Và cứ thế, cô thành công ngồi trên đùi hắn, hai tay còn bá vai bá cổ hắn, chỗ ngồi thì đã khá chật tạo nên khung cảnh hết sức gợi tình.
Mặc dù đây là kế hoạch xin lỗi nhất thời của Nguyệt Độc Thất nhưng cô thừa nhận mặt cô đang nóng nóng còn đỏ đỏ vì ngượng.
Lấy lại thần tính, cô nghiêm túc nhìn hắn, “Chồng, anh thật sự rất đẹp trai!”
Trong phút chốc, Hạc Cảnh Thần đã đứng hình, một lát sau cô lại thấy hắn đột nhiên nhếch mép lên: “Đây là cách em nịnh tôi?”
Nguyệt Độc Thất không cho hắn lời hồi đáp, vì đúng là cô đang nịnh bợ hắn để hắn nguôi giận nhưng cô cũng đâu có bảo là mình nói dối? Cô cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy quá bá đạo và nổi da gà nhưng cô đành phải hạ mình xuống một chút:
“Chồng, em không nịnh giả.” Một mũi tên trúng hai đích là đây chứ đâu? Vừa muốn thừa nhận là cô đang nịnh hót hắn, vừa có thể cho hắn biết mấy lời vừa rồi là thật tâm.
Cô và hắn giờ đang ngồi rất gần nhau, vì vậy không thiếu góc độ để ngắm nhìn hắn.
Người đàn ông này đúng là đẹp như nam thần! Điểm nổi bật trên khuôn mặt hắn là chiếc mũi cao như Tây, bờ môi mỏng nhưng quyến rũ và ánh mắt sắc bén như dao nhọn.
Cũng đâu có mấy khi cô được bày tỏ cảm xúc của mình? Nguyệt Độc Thất lấy tay sờ má hắn, giở giọng thương tiếc: “Chồng ơi, với nhan sắc này của anh thật sự khiến em không thể an tâm được.
Chi bằng anh để em cướp sắc, sau này ra ngoài không nữ nhân nào dám đụng đến anh nữa?”
Hạc Cảnh Thần nhướng mày, “Em chắc không?”
Chưa trả lời hắn mà cô đã dùng môi mình áp vào môi hắn, hai bờ môi chạm vào nhau, nhẹ nhàng cảm nhận từng ân ái khoái lạc.
Hạc Cảnh Thần bị dục vọng cuốn lấy, hắn lấy tay ôm cô, mạnh bạo hôn cô.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, trao cho nhau từng hơi thở và dư vị ngọt ngào nhất của trần gian.
Hắn tham lam gặm muốt đôi môi vừa mềm vừa hồng của cô.
Còn dùng răng cắn nhẹ một cái khiến cô hoảng hồn kêu lên một tiếng: “Ưm..”
Từng tiếng động lúc này khiến hắn trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.
Hắn tấn công càng lúc càng mạnh, một lần nữa không chừa cho cô một con đường để lấy không khí.
Phải đến khi cô vỗ vỗ vài cái vào ngực hắn, hắn mới buông tha cho cô.
Cô tách môi mình khỏi môi hắn, thở hồng hộc vì mệt.
Cô nhìn hắn, rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu.
Nút nước bọt, cô nói: “Cảnh Thần! Hôm nay là em sai, em xin lỗi.”
Cô có chút trầm tư suy nghĩ, giọng cô nhẹ xuống: “Cảnh Thần, em không muốn bỏ trốn chỉ là em thật sự đang muốn tách Tống Y Du khỏi anh.
Em biết anh đối với vấn đề bỏ chạy của em cực kì không thích, trước đây em hứng chịu cơn tức giận của anh cũng đã đủ.
Chỉ hy vọng lần này có thể cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc.”
Hắn vừa nghe xong đã bất động, ánh mắt nhìn cô rất thần sầu, “Em nói thật?”
Nguyệt Độc Thất gật đầu.
Thực tế là cô cũng không lừa anh.
Hai năm qua cô phá gia cũng đã đủ, bao nhiêu đồ vật quý báu cũng bị cô làm cho tan nát nhưng hắn chưa lần nào tức giận.
Hôm nay cô được chứng kiến sự giận dữ xuất phát từ tận sâu tâm can mình, cô biết bản thân đã không còn ưa xô bồ nữa.
Huống chi là ban nãy cô đã hứa sẽ cho hắn một cơ hội, cơ hội để lần nữa cho cô cảm giác được an toàn.
Cô không phải là loại người thiếu lòng tự trọng đến mức mình nói gì, nghĩ gì cũng không nhớ.
Hạc Cảnh Thần xoa đầu cô, hắn dịu dàng đáp: “Được!”
Hắn để cô ngồi ngay ngắn lại ở ghế phụ, rồi từ từ khởi động xe trở về nhà.
...
Hắn và cô cùng đi vào nhà đã khiến bao ánh mắt người bên trong bất ngờ, nhưng hầu như ai cũng cảm thấy lòng mình nhẹ tênh.
Cũng phải thôi, hai năm qua có mấy khi cô với hắn hòa thuận được chứ? Hắn sáng tối cứ úp mặt ở công ty, cô đã bị gạt làm vợ hắn thì thôi còn bị hắn cho ở nhà một mình, vừa buồn chán vừa dễ bị trầm cảm.
Vì thế mà có những ngày giông bão, cô mắng mỏ hắn tới tấp còn hắn thì phó mặc cuộc đời cho cô chỉ trích.
Cô cùng hắn lên phòng, hắn bảo cô vào tắm trước để hắn đến thư phòng cất đồ đạc.
Cô gật đầu đồng ý.
Vài phút sau cô ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng những phút giây thư giản nhất có thể.
Nhưng cái mà cô gọi là thư giản nó chỉ xảy ra được một chốc rồi dừng lại.
Bởi cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra khiến cô hét toáng lên: “Anh..
anh! Sao tự dưng vào đây?”
Hạc Cảnh Thần từ bên ngoài bước vào với nửa thân trên đã cởi sạch, để lộ cơ thể hoàn hảo sáu múi và cơ bắp cuồn cuộn.
Nguyệt Độc Thất phút chốc đỏ cả mặt, cô nói: “Cảnh Thần anh khùng rồi hả? Em còn chưa tắm xong anh vào làm gì?”
Hạc Cảnh Thần với gương mặt bình tĩnh hơn bao giờ hết, từ tốn bước tới cạnh chỗ cô khiến cô giật mình, “Tắm giúp em.
Đợi em tắm xong thì cơm tối đã nguội rồi.”
“Anh!” Tiểu Độc Nữ không chỉ ngượng mà còn chính thức nóng người rồi!
Hắn tới gần cô, rất nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, cũng chưa từng thấy ai bình tĩnh như hắn, hắn bảo: “Tôi chà lưng giúp em.”
Cô thật sự bực mình rồi, cái người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ gì thế không biết.
Hắn lấy một ít xà phòng mà thường ngày cô hay dùng, nhẹ nhàng kì cọ cho cô.
Mặc dù cảm thấy rất ngại nhưng để hắn làm giúp cũng có chút thoải mái.
Hắn chà sạch cho cô, lấy nước dội lại thật sạch sẽ.
Nhưng cũng đúng như cô nghĩ, đàn ông thấy cảnh này mà lẽ nào một chút kích thích cũng không có? Nếu vậy thì hắn đã không mạnh bạo như thế với cô ở công ty.
Hắn rửa xong, đột nhiên lại áp mặt hắn lên lưng cô, cảm giác như thể đang hôn mấy cái.
Đôi bàn tay còn lại thì nắm lấy bờ ngực của cô từ đằng trước, không ngừng xoa nắn.
Nguyệt Độc Thất càng lúc càng ngại chín mặt, cô hét lên: “Hạc Cảnh Thần, chúng ta còn ăn cơm nữa!”
Phải nói đến thế hắn mới chịu thả cô ra.
Cô đứng dậy, xoay mặt nhìn hắn, bảo: “Anh tắm đi, em ra ngoài trước.”
Hắn dõng dạc gật đầu.
còn cô dẫu đã bước ra phòng tắm nhưng vẫn cảm thấy cơ thể nóng hừng hực!
Tối hôm đó hai người ăn cơm rất bình yên, ăn tối xong hắn và cô còn ngồi trên ghế sô pha ăn một ít trái cây và xem ti vi.
Nhưng cũng phải tới lúc này cô mới chợt nhớ ra chuyện của Tiệp Như.
Cô quay qua nhìn hắn, bắt đầu xin xỏ: “Chồng?”
Hắn không liếc nhìn nhưng có vẻ rất hiểu ý cô, “Muốn xin gì?”
Cô cũng thấy bất ngờ, mà cảm giác tình hình đang khá tốt, cô kể lể: “Thật ra bạn của em, người ban sáng em nói chuyện, Tiệp Như ấy, ngày mai là về nước.
Cũng là chỗ thanh mai trúc mã, em đi đón được không?”
Còn sợ hắn không cho, cô nói tiếp: “Nếu anh sợ em chạy thì đi cùng em đi.”
Mắt hắn vẫn dán vào màn hình, miệng lại trả lời cô: “Tôi còn đi làm, sẽ cử người đưa em đi.
Tối nay ngủ sớm một chút.”
Cảm thấy chồng mình quá ư là dịu dàng, cô nhảy lên hôn má hắn một cái, “Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...