Tống Dĩ An có đôi phần run sợ bởi ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đang gác chân, bắt ghế ngồi trước mặt mình như xem trò vui.
Cậu ta vốn cũng là thanh niên ăn chơi trác táng, xâm xổ đầy mình thì đánh nhau vốn không phải chuyện khó.
Chỉ là sau một tuần bị Hạc Cảnh Thần dùng biện pháp tra tấn tâm lý, cậu ta hoàn toàn kiệt sức.
Chống cằm, Hạc Lập Duân nhướng mày với Tống Dĩ An: “Con trai ta hành cậu dữ dội như vậy sao? Nhìn rất thê thảm đấy!”
Tống Dĩ An với cổ họng khát khô, đau rát vẫn cố cười cợt với Hạc Lập Duân: “Hắn ta làm gì lẽ nào ông không biết rõ?”
Hạc Lập Duân trầm lặng nhìn Tống Dĩ An, trong đầu không ngừng suy nghĩ ví cậu ta như con cẩu hoang sắp chết mà vẫn đanh đá.
“Chỉ là ta không thèm biết thôi, nó muốn làm gì mà chẳng được.
Nếu Cảnh Thần có nổi điên muốn lật trời ta cũng chẳng bận tâm đâu.”
Tống Dĩ An bất ngờ trước thái độ của Hạc Lập Duân.
Cậu ta sớm đã quên rằng, thời trẻ tuổi khi còn là một tay xã hội đen, Hạc Lập Duân cũng có thể xem là độc ác, ngang tàn.
Hạc Cảnh Thần đối xử với cậu ta không dùng tay chân là quá nhân từ.
“Ngược lại, cậu đó! Cậu được Tống Mạc năm đó nhặt về..
cậu nghĩ cậu sung sướng lắm à? Tính cách của cậu bây giờ đều là do tên tham quan đó hình thành.” Hạc Lập Duân cúi người hơi nghiêng về phía Tống Dĩ An ngồi đằng trước.
Ông chính là đang muốn kể “truyện cổ tích” cho Tống Dĩ An nghe.
Võ Tinh Huy thấy Hạc Lập Duân rất sung sức, cũng muốn góp vui: “Chú Hạc, chú nói nghe đi, bí mật ngày xưa của Tống gia cho tên kia mở mang lỗ tai!”
Hạc Lập Duân che miệng cười khúc khích, ông chế nhạo lên sự bất hạnh của Tống Dĩ An và con cái Tống gia.
Cười đến độ hai bờ vai ông run run lên thích thú.
“Tống gia hả? Cái gia tộc được người đời gọi là con đường u tối, nồng mùi thuốc Bắc và cơn bệnh hoạn đấy.”
Tống Dĩ An mở to mắt, cậu ta gương cổ lên chống cãi: “Hạc Lập Duân ông nói cái quái gì vậy?!”
Hạc Lập Duân bĩu môi, “Cậu bao che làm gì chứ? Chẳng phải ngay cả cậu cũng không thèm quan tâm đến người cưu mang mình mà? Cậu ấy! Tống Mạc xem cậu chẳng khác của nợ kiếp trước là bao đâu!”
Tròng mắt Tống Dĩ An hơi rung, nút nước bọt khó khăn xuống cổ họng, cậu ta đang đối diện với hoàn cảnh gì đây?
Hạc Lập Duân tức cười, dõng dạc, ông kể: “Tống Mạc từng cuồng nhiệt theo đuổi một cô gái, nhưng sau này cô ta chết, mà là chết ngay dưới tay người đàn ông của mình.”
Võ Tinh Huy đứng bên cạnh tỏ ra hứng thú: “Hung thủ là Tống Mạc?”
Hạc Lập Duân tựa lưng vào thành ghế, ông gật đầu, hơi liếc mắt sang bên trái ý muốn Hạc Cảnh Thần kể tiếp.
Hạc Cảnh Thần nhanh nhẹn tiếp lời: “Tống Mạc vì chính căn bệnh điên trong lúc say xỉn mà tự tay sát hại người phụ nữ đó.
Sau này sợ hãi, ông ta dùng tiền đắp vào tội lỗi của mình.
Nhưng sự si mê vẫn còn khiến ông ta ngày ngày phát rồ gọi tên người phụ nữ kia.”
“Rồ đến độ chỉ vì em gái có ngoại hình và khí chất tương thích với người cũ, ông ta đã dùng hết của cải để xoá đi danh nghĩa người nhà Tống của cô ta và kết hôn, sinh con với chính em gái của mình.
Dù cho ông ta chẳng hề yêu em gái!” Hạc Lập Duân dùng giọng điệu trầm trầm hù doạ Tống Dĩ An đang sợ hãi trước mặt.
Giọt mồ hôi của Tống Dĩ An chầm chậm lăn từ trán trượt xuống quai hàm.
Cậu ta chết sững.
Được Tống gia nhận nuôi nhưng mấy chục năm qua cậu ta làm sao biết được sự thật chấn động này chứ?
Ngày nhỏ cậu ta nghĩ Tống gia quá lương thiện, ai ai cũng đều là người tốt.
Khi lớn lên cậu ta cho rằng Tống gia ngu ngốc, chỉ là một thằng con nuôi cũng cho ăn học nhiều như vậy.
Và giờ đây cậu ta đã gieo trong mình suy nghĩ rằng, vốn dĩ ngay từ đầu Tống gia đã toàn dính lấy bùn lầy nhơ bẩn.
Võ Tinh Huy cũng bất ngờ không kém, cậu đẩy mắt sang Hạc Cảnh Thần: “Chuyện này cậu cũng biết sao?”
Hạc Cảnh Thần gục một cái: “Tống Mạc giấu rất kĩ, chỉ là kĩ này chỉ đối với con cháu của Tống gia thôi.”
Hạc Lập Duân khinh thường vô cùng, ông chán ghét với cậu thanh niên đối diện: “Tống gia ba đời đều bị tội lỗi vẩn đục.
Nói không chừng cậu cũng đang mang trong người một vết dơ nào đó..”
Câu nói của Hạc Lập Duân như dao nhọn đâm thẳng vào tim đen Tống Dĩ An.
Cậu ta sửng sốt, nhịp tim đập cũng nhanh hơn bình thường.
“Ồ, tâm can cậu ta đang hỗn loạn kìa!” Võ Tinh Huy trố mắt, rất chi là cảm thán.
Hạc Cảnh Thần lạnh lùng liếc qua như vật sắc cắt ngang người Tống Dĩ An.
Hắn ồm ồm lên tiếng: “Vết dơ cậu ta đang mang trên người..
là đứa con trong bụng Tống Y Du, đúng chứ?”
Tầng hầm trong một giây chùn xuống âm độ, bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa tê tái khiến người ta rùng mình.
Tống Dĩ An mở to con ngươi nhìn người đàn ông phong thái uy nghiêm kia, môi không ngừng mấp máy lại chẳng thành tiếng.
“Tống Dĩ An, đứa con Tống Y Du đang mang trong mình, vốn là cốt nhục của anh!”
...
Nguyệt Độc Thất tiễn Hạc Cảnh Thần rời khỏi nhà là liền lên cơn buồn ngủ.
Đi về phòng đã leo lên giường ngủ mất.
Mãi đến khi những âm thanh ồn ào xuất phát từ dưới vườn truyền lên làm cô choàng tỉnh giấc.
“Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.
Phu nhân xin người tha tội!”
“Người chạy lại? Ha? Nếu không phải ông ta tự mình đem các người tới đây, các người chắc phải cao chạy xa bay rồi chứ?!”
Dư Miên và Tư Đồ Chư Nhị đang đứng ngoài vườn, mặt mày hai người tối sầm đi nhưng nổi lên đầy sát khí rất đáng sợ.
Quỳ thụp dưới chân bà là hai người đàn ông ăn mặc có đôi phần rách rướm, liên tục cúi cúi xin lỗi.
Nguyệt Độc Thất thức tỉnh, nhờ Mạch Cẩm đỡ cô đi từ từ xuống bên dưới xem cốt là có chuyện gì.
Tư Đồ Chư Nhị vừa thấy bóng dáng con dâu đi xuống đã vội vàng chạy tới đỡ.
“Làm phiền giấc ngủ của con rồi à?” Bà khẽ hỏi.
Nguyệt Độc Thất cười mỉm, lắc đầu: “Không sao ạ, còn hai người kia là ai ạ?” Vừa nói cô vừa nhìn hai vị khách có chút quen quen đó.
Chư Nhị liếc xéo bọn họ rồi quay sang hiền dịu với cô: “Chúng là đám người đã cải trang vào Hạc gia bắt cóc, đánh đập và châm lửa con tuần trước.
Nặc Vân Quang tự mình dâng tới đây.”
Nghe Tư Đồ Chư Nhị kể lể cuối cùng cũng nhận ra.
Một người đàn ông cao lớn mặt mũi sa sầm, người còn lại thì đầu vẫn còn đang băng bó do vết tích cô dùng chai rượu trống phòng thủ.
Nguyệt Độc Thất bất giác đưa tay xoa bụng mình.
Nhớ cái hôm cô sống chết quyết giữ mạng sống cho hai đứa trẻ trong bụng mà lòng đau như quặn.
Mạch Cẩm thấy cô hơi chần chừ, cô đi tới nói khẽ vào tai Nguyệt Độc Thất: “Cô chủ, vì lực lượng làm việc thất trách, để người lạ cải trang vào nhà mà Hạc lão phu nhân và Nặc lão phu nhân đã bài trừ hết các vệ sĩ của Hạc gia, tuyển lại các đội cận vệ mới.”
Nguyệt Độc Thất gật đầu, mẹ chồng hay mẹ ruột đều mãi yêu chiều cô như vậy.
Nhưng giờ đây đứng trước đám người từng bắt cóc cô, vẫn không biết nên làm gì cho phải.
“Bắt bọn họ giam vào tù đi.
Thời hạn vừa đủ để chúng biết ăn năn hối lỗi.
Con gái ta tâm tình lương thiện, sẽ tha mất!” Dư Miên không đợi cô phán xét, bà quá hiểu tâm tình của cô, tự mình trừng phạt.
Vừa dứt câu, hai người đàn ông sợ hãi van lạy.
Nhưng chưa kịp làm sao để hạ hoả Dư Miên đã bị đội vệ sĩ bắt đi tống lên xe riêng.
Dư Miên thở dài.
Quay mặt sang nhìn con gái: “Con dậy rồi à? Có muốn đi ăn với chúng ta một chút?”
Hôm nay Hạc Cảnh Thần và Hạc Lập Duân đều trở nên bận bịu.
Nguyệt Độc Thất vừa xảy ra chướng ngại lớn cần được thư giãn.
Cô gật đầu: “Vâng, để con lên thay đồ.” Song, cô đi cùng Mạch Cẩm về phòng chuẩn bị tác phong.
Không mấy lâu sau cả ba người đã được xe chở đến một nhà hàng chuyên nấu các món ăn phương Đông nổi tiếng.
Dư Miên và Tư Đồ Chư Nhị liên tục thay phiên nhau muốn gọi đồ ăn bổ dưỡng, không khô khan cho Nguyệt Độc Thất.
Cô nhìn hai bà tranh cãi, gọi lủ khủ món mà rất tức cười.
Trong lúc đợi đồ ăn mang đến, Nguyệt Độc Thất ngồi bên cạnh cửa sổ chống cằm suy tư.
Dường như trong phút chốc cô đã quên điều gì đó.
Ngẫm một hồi lâu, mẹ ruột đã ở đây rồi nhưng cô không cảm thấy yên lòng.
Lẽ nào cô đã trót quên tới vấn đề nào?
Chợt, cô quay sang nhìn Dư Miên và Tư Đồ Chư Nhị ngồi đối diện, muốn mở miệng hỏi: “Mẹ, con muốn gặp lại một người!”
Dư Miên đặt cốc nước vừa mới uống xuống bàn, cười dịu dàng, bà đáp: “Con nói đi.”
“Đó là người cưu mang con năm con mười tuổi.
Cô ấy tên là Nguyệt Ly Ảnh, hai năm trước con và cô ấy xa cách vì địa lý và hoàn cảnh.
Nhưng từ hôm đó đến nay chưa từng liên lạc.”
Nguyệt Độc Thất càng kể bỗng tâm trạng càng sốt sắng.
Nguyệt Ly Ảnh năm ấy đó rằng nếu cô ấy sang nước ngoài rồi sẽ gọi là cho cô.
Cuối cùng người chủ động gọi trước là Nguyệt Độc Thất, đã vậy người bắt máy càng không phải là Ly Ảnh mà là Hình Tư Diễn, chú bảo cô và chú đã tới nơi an toàn nên thời khắc kia cô cũng an tâm phần nào.
Tuy nhiên hai năm trôi đi, cô chưa từng nghe lại giọng nói của Nguyệt Ly Ảnh.
Chỉ sợ chờ đợi thêm nữa, cô sẽ quên mất tiếng lời âu yếm cũ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...