Tiêu Ninh Dữ giải thích: “Tôi đã tìm Lục ảnh đế nói chuyện, hắn đã đồng ý suy nghĩ thêm, nhưng sau đó thì từ chối.”
Nhìn thấy Khương Duật mất hứng, tâm tình Tiêu Ninh Dữ cũng không tốt.
Khương Duật nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Anh nói sao? Nhân vật kia là Lục ảnh đế. Lục Thừa Phong?”
Mắt Tiêu Ninh Dữ sáng lên. Hoá ra Khương Duật không biết diễn viên được xác định là Lục ảnh đế, nhìn vẻ mặt gã bây giờ, nếu như gã vừa mới biết, nói không chừng sẽ không đòi hỏi vai diễn kia nữa. Chắc gã cũng lo lắng y bị làm khó dễ, Tiêu Ninh Dữ dựa vào ảo tưởng mà thấy hơi hơi hạnh phúc.
“Ừm, đạo diễn Đào muốn hắn diễn nam chính, nhưng hắn từ chối sau đó chọn trúng vai phụ Vu Phi này.” Tiêu Ninh Dữ như hiến vật quý, lập tức nói những gì mình biết cho Khương Duật.
“Hoá ra là như vậy.” Khương Duật biết mình trách oan Tiêu Ninh Dữ, ngoảnh đầu lại đối mặt với ánh mắt sáng rực nóng bỏng của Tiêu Ninh Dữ, sắc mặt ôn hoà hơn: “Cái đó, vừa rồi không phải tôi cố ý nổi cáu với anh… Tính tình… Cuống lên thì hơi…”
Nụ cười trên mặt Tiêu Ninh Dữ càng thêm tươi, ánh sáng trong mắt càng thêm sáng: “Không… Không sao, tôi biết.”
Nhất thời Khương Duật bị đôi mắt kia hấp dẫn. Rõ ràng không dễ nhìn chút nào, nhưng sao đôi mắt ấy như có vòng xoáy hút người vào trong.
Khương Duật rất hưởng thụ loại ánh mắt sùng bái này, đến khi gã nhận ra, gã đã hôn một cái lên tóc Tiêu Ninh Dữ.
Mặt Tiêu Ninh Dữ lại đỏ một mảng.
Khương Duật ho khan một tiếng, “Khụ, gọi đồ ăn đi, hơi đói bụng.”
Lật vài tờ thực đơn, Khương Duật nói: “Tôi đến phòng rửa tay, anh có từ từ gọi món.”
…
Bữa cơm này ăn xong, đám người còn muốn đi tăng hai đến quán bar. Lục Thừa Phong không có hứng thú, anh nói một tiếng với bạn của mình rồi định về.
Người bạn kia biết tính cách của anh, nên không cản lại, hàn huyên đôi câu hẹn lần sau, Lục Thừa Phong khoát tay áo một cái ra hiệu đã rõ.
“Lục ca, không uống nhiều chứ?” Lục Thừa Phong vừa lên xe, trợ lý đưa cho anh ly giữ ấm, hỏi.
“Không, sáng mai còn làm việc, uống nhiều Hạ Tuân lại cằn nhằn tôi.” Lục Thừa Phong cầm ly nhấp một ngụm nước ấm, cười nói.
Trợ lý nhận lại ly giữ ấm, vừa đem nắp đóng lại, “Người đại diện Hạ chẳng qua là lo lắng cho anh.”
“Đúng rồi, Lục ca, cho anh nghe thứ này.” Nói rồi trợ lý lấy điện thoại trong túi mình ra, ấn mấy cái xong đưa tới bên tai Lục Thừa Phong.
Trong điện thoại bắt đầu truyền ra tiếng nói, thanh âm khá quen tai, rất nhanh Lục Thừa Phong đã biết đó là người nào.
“Khương ca, không cần ạ?”
“Hử?”
“Cồn… Khương ca, không phải anh thích Tiêu tổng thật đấy chứ? Lần trước anh còn đặc biệt dặn em chuẩn bị cồn và bông tẩy trang cho anh mà, lần này… Sao lại không cần, hơn nữa… Gần đây các anh liên lạc hơi nhiều, không phải anh thật sự thích…”
“Nói nhảm gì đấy. Ở bên y chỉ là bắt y làm bia đỡ đạn, chắn lão Triệu Tân kia. Gần đây liên lạc nhiều là bởi nhân vật trong phim của đạo diễn Đào, anh thích dạng người gì em không biết à? Béo xấu đến cái nỗi ấy, anh có bụng đói ăn quàng mới coi trọng y, nhìn y thôi cũng là cực hạn của anh rồi. Thích y ư? Đùa gì thế? Anh không mù đến mức đó.”
Thanh âm này lúc nãy Lục Thừa Phong có nghe qua một lần, dù chỉ nghe có vậy, anh cũng biết đấy là giọng Khương Duật, còn giọng nữ khác chắc là trợ lý hoặc nhân viên công tác thân cận của gã. Ngữ điệu của Khương Duật luôn đều đều, chỉ là khi gã nói không thích Tiêu Ninh Dữ, có hơi do dự một chút.
Giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, nhưng lời nói ra lại khiến người tổn thương.
Không biết nếu Tiêu Ninh Dữ nghe được đoạn đối thoại này sẽ cảm thấy thế nào. Lục Thừa Phong nhịn không được, cảm khái: Tiêu Ninh Dữ rõ ràng là một người kinh doanh tài giỏi, thế mà trước mặt Khương Duật cứ như không có đầu óc vậy.
“Cái này ở đâu ra?” Lục Thừa Phong nhìn về phía trợ lý, hỏi.
“Lúc nãy em vội đi toilet, vừa định vào phòng WC thì thấy Khương Duật và trợ lý của gã đang ở cạnh bồn rửa tay nói chuyện. Lần trước gã suy tính muốn cướp vai diễn của Lục ca nên em muốn xem bọn gã nói gì, nói không chừng lại nắm được nhược điểm.” Vì vậy trợ lý bèn ghi âm lại cuộc trò chuyện của Khương Duật và trợ lý của gã, nhờ đó ghi được một đoạn tra nam lòi đuôi.
Trợ lý Tiểu Cao tiếp tục bát quái với Lục Thừa Phong: “Lục ca anh có biết bọn Khương Duật lấy cồn làm gì không?”
“Muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng lảm nhảm.” Lục Thừa Phong dựa vào ghế.
Tiểu Cao ủ rũ một giây đồng hồ, rồi lại hớn hở khôi phục tinh thần, thần thần bí bí nói: “Gã lấy cồn lau miệng. Nhìn thái độ bọn gã, với mấy câu trợ lý Khương Duật nói, chắc là Khương Duật hôn tổng giám đốc Tiêu. Chậc, nếu đúng là thế thì Khương Duật cũng hơi quá đáng. Tổng giám đốc Tiêu vì gã mà đến cúi đầu trước mặt ngài, mà một chút tình cảm chân thành gã cũng không cho tổng giám đốc Tiêu, còn nói quá đáng như thế. Ngẫm lại thì, tổng giám đốc Tiêu cũng đáng thương ghê…”
“Gửi cho tôi, sau đó xoá file trên điện thoại đi. Coi như việc này cậu không biết, đừng nói với Hạ Tuân, nhớ chưa, Tiểu Cao?” Biểu cảm Lục Thừa Phong nghiêm túc, Tiểu Cao biết Lục Thừa Phong không nói đùa với cậu ta, liên tục đáp: “Em biết rồi, Lục ca.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...