Lục Thừa Phong nhanh chóng sắp xếp chuyện đính hôn với Tiêu Ninh Dữ. Tiêu Ninh Dữ cũng đồng ý.
Lục Thừa Phong bèn dẫn Tiêu Ninh Dữ đến thẳng cục dân chính đăng ký kết hôn. Cân nhắc đến thân phận của hai người, quá trình tương đối khiêm tốn, liên hệ với nhân viên công tác từ sớm.
Đến khi hai người cầm giấy kết hôn đỏ đi ra, Tiêu Ninh Dữ hơi hoảng hốt, y đã kết hôn với Lục Thừa Phong rồi?
Cảm thấy hơi khó tin, nhưng nhiều hơn chính là vui sướng cuồn cuộn trong lòng. Tiêu Ninh Dữ quay đầu lại, trong mắt là vạn dặm ngân hà: “Lục Thừa Phong, chúng mình… kết hôn rồi.”
Lục Thừa Phong nắm chặt tay Tiêu Ninh Dữ: “Ừ, chúng ta kết hôn rồi.”
“Nhà ở anh đã cho người sắp xếp xong xuôi. Em muốn ở biệt thự bên này, hay là chỗ nào đó gần Tiêu thị? Hay chúng ta đi xem căn nhà mới cũng được, em thấy sao?”
Giấy hôn thú cũng đã nhận, bây giờ đã danh chính ngôn thuận, tất nhiên là muốn ở cùng nhau. Lục Thừa Phong đã nghĩ xong vấn đề phòng cưới, còn để người chuẩn bị kỹ càng mọi đồ dùng, cầu hôn thành công một cái là xem Tiêu Ninh Dữ thích ở đâu.
Bất động sản mà Tiêu Ninh Dữ đứng tên không hề ít, về phần phòng cưới, không ngờ hai người lại kết hôn nhanh như thế, nên không dự trù qua. Bây giờ Lục Thừa Phong nhắc đến, trong lòng Tiêu Ninh Dữ rất vui. Y và Lục Thừa Phong thật sự đã kết hôn rồi, còn sẽ ở bên nhau. Khi yêu đương, tuy hai người vẫn ở nhà riêng của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn ở bên nhau, đã quen thuộc thói quen sinh hoạt của đối phương. Nên bây giờ trở thành người một nhà, với hai người mà nói không có vấn đề gì, chỉ là…
” Lục Thừa Phong, em còn chưa gặp bác trai bác gái nữa. Chúng ta kết hôn đột ngột như thế này, liệu họ có không vui không? Còn cha mẹ em nữa, em cũng chưa nói…”
Tiêu Ninh Dữ nhớ ra vấn đề này, khá nan giải. Dù sao hai người cũng yêu nhau chưa được bao lâu, chưa kịp giới thiệu cho cha mẹ hai bên biết, chưa gì đã kết hôn, càng không nói đến chuyện phụ huynh hai bên chưa từnng gặp mặt.
Lục Thừa Phong lại cười, thấy Tiêu Ninh Dữ có chút “đáng yêu”, vươn tay ôm y: “Còn gọi bác trai bác gái?”
Tiêu Ninh Dữ kịp phản ứng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Đã được gặp đâu mà.”
Gặp còn chưa gặp, cha mẹ Lục chắc cũng không biết đến y, sao y có thể không biết ngại mà gọi cha mẹ.
“Yên tâm, bọn họ biết em. Anh đã nói về em cho hai vị phụ huynh rồi. Có điều, vẫn phải hẹn thời gian, sắp xếp hai nhà gặp mặt, nói chuyện hôn lễ của chúng ta.” Lục Thừa Phong nói.
Trong mắt Tiêu Ninh Dữ lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi. Em chưa nói với cha mẹ chuyện của chúng mình.”
Cái này không phải Tiêu Ninh Dữ thấy hai người không thể dài lâu nên không nói với cha mẹ, mà do trước đó y một lòng lo giảm cân, khi bên nhau, công việc của y lại quá bận rộn, có thời gian là hận không thể dính vào Lục Thừa Phong yêu đương quấn quýt, nào có phân thân ra được để nói với người nhà.
Tiêu Ninh Dữ giải thích: “Không phải em không muốn giới thiệu anh với cha mẹ em, em…”
Lục Thừa Phong cắt lời y, ôn hòa nói: “Là anh suy nghĩ không chu toàn. Đáng lẽ nên đi thăm cha mẹ chúng ta sớm một chút. Và anh cũng quá bận rộn, không đưa em đến gặp cha mẹ anh được.”
Lục Thừa Phong đổi xưng hô vô cùng thông thuận.
Ngược lại Tiêu Ninh Dữ hơi xấu hổ: “Sao anh… sao anh gọi cha mẹ nhanh thế…”
Nhưng ngoài ngại ngùng ra trong lòng chỉ còn lại vui vẻ.
“Chúng ta kết hôn rồi, không gọi cha mẹ thì gọi cái gì.”
Tiêu Ninh Dữ ngây ra, không phản bác được, hình như rất có đạo lý.
“Thế nhưng…”
“Em sẽ gọi cha mẹ anh như thế nào, nói anh nghe thử.” Lục Thừa Phong kéo cả người Tiêu Ninh Dữ lại ôm, cúi đầu nhìn y.
Tiêu Ninh Dữ cúi đầu càng thấp hơn: “Nói anh nghe làm gì.”
“Luyện tập trước một chút, không đến lúc thấy họ lại không nói được thì phải làm sao. Nói anh nghe xem nào, khi gặp thì gọi ra sao? Hả?”
“Cha… Mẹ…”
Lục Thừa Phong câu khóe môi cười lớn: “Ngoan.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...