Khương Duật đi thẳng đến chỗ ngồi của Lục Thừa Phong: “Lục ảnh đế, thật khéo.”
Lục Thừa Phong đang đeo kính râm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng, mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía Khương Duật, không có vẻ mặt gì, giọng nói cũng không hề biến động: “Ừm.”
Nếu như lúc thường, khẳng định Khương Duật sẽ quay đầu bỏ đi, tuyệt đối không đụng vào nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác, vì người kia, Khương Duật đè nén thói kiêu ngạo của bản thân, tiếp tục nói: “Nhắc mới nhớ, tôi với một người bạn của Lục ảnh đế rất có duyên, gặp nhau rất nhiều lần.”
Thấy rốt cuộc Lục Thừa Phong cũng chú ý, Khương Duật vội vàng nói: “À… Là người bạn đi cùng Lục ảnh đế đến buổi công chiếu hôm nọ.”
“Thưa ngài, máy bay chuẩn bị cất cánh, xin ngài quay lại chỗ ngồi của mình.” Tiếp viên hành không đi tới nhắc nhở Khương Duật.
Biểu tình Khương Duật rất kém, Lục Thừa Phong không hề có ý định nói cho y thông tin về người kia. Khương Duật tức giận vô cùng, hỏi thăm một người sao lại khó khăn như vậy, chẳng lẽ người kia biến ra từ không khí?
….
Phần lớn các chuyến bay Lục Thừa Phong sẽ đi lối VIP, nhưng khi anh đóng phim rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nên mỗi khi đóng máy xong quay về sẽ đi lối thường, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện của người hâm mộ đã lâu không gặp thần tượng.
Khương Duật đi lối VIP, có Lục Thừa Phong ở đây, gã cũng chẳng đoạt được tý danh tiếng nào, điều này gã hiểu.
Đến bãi đỗ xe, bất ngờ gặp được người kia. Khương Duật cùng người đại diện và trợ lý vừa ra xe, đã thấy Tiêu Ninh Dữ đang đứng cạnh một chiếc xe trông khá khiêm tốn nhưng giá trị không hề nhỏ. Y mặc âu phục, khiến người ta thấy khác xa những lần mặc thường phục trước đây, rất đẹp mắt. Y đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Tâm tình của Khương Duật chớp mắt trời quang mây tạnh, khóe mắt đuôi mày gã đều là ý cười. Gã bước nhanh hơn, đi về phía Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ tới đón Lục Thừa Phong, nhưng không kịp báo trước cho anh. Y vừa kết thúc một hội nghị là vội chạy tới, quần áo cũng không kịp thay, chỉ sợ lỡ mất chuyến bay của Lục Thừa Phong.
Tiêu Ninh Dữ đợi ở bãi đỗ xe, để Tiểu Chu vào sân bay hỏi thông tin. Lúc đợi chờ Tiêu Ninh Dữ tranh thủ trả lời mấy email công việc, vừa ngẩng đầu lên là thấy Khương Duật đi về phía mình, nhíu chặt mày.
“Tô tiên sinh, lại gặp nhau.” Khương Duật vui mừng cực kỳ, trong giọng nói đều là sự hân hoan.
Tiêu Ninh Dữ thì trái ngược với gã. Vừa thấy Khương Duật đến trước mặt, thái độ lạnh nhạt của y khiến gã rất buồn bực. Y và gã chỉ gặp nhau vài lần, trò chuyện đếm trên đầu ngón tay, gã không biết sự bài xích của đối phương xuất phát từ đâu, rõ ràng trước kia họ chưa từng gặp nhau mới đúng.
“Hình như Tô tiên sinh gặp tôi không vui cho lắm. Không biết tôi đã mạo phạm Tô tiên sinh ở chỗ nào, hay là có gì hiểu lầm. Tôi chỉ thấy tôi và em rất có duyên với nhau. Nói ra có lẽ Tô tiên sinh không tin, nhưng khi gặp em lần đầu tôi đã thấy rất quen thuộc, rất có cảm tình với em.”
Thật vất vả mới thấy người này, Khương Duật không kiên nhẫn nổi, gã cảm thấy nếu mình không bày tỏ tâm ý với đối phương, lần sau không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
“Tôi không thấy duyên phận gì cả. Tôi đang chờ bạn của tôi, xin cứ tự nhiên.” Tiêu Ninh Dữ quay người muốn vào trong xe. Khương Duật có ý gì đây, giữa y và gã có duyên phận gì nữa.
Khương Duật vội vã kéo cổ tay Tiêu Ninh Dữ: “Tô tiên sinh…”
“Ninh Dữ.” Tiếng của Lục Thừa Phong vang lên. Ánh mắt anh rơi xuống chỗ Khương Duật đang lôi kéo tay người yêu mình, mắt tóe lửa giận, sải bước lên, mắt sắc như dao liếc nhìn Khương Duật, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
Khương Duật vô thức buông tay.
Lục Thừa Phong mở cửa xe cho Tiêu Ninh Dữ, Tiêu Ninh Dữ không quay đầu lại, chui vào xe, Lục Thừa Phong cũng theo sát phía sau.
Sao người đại diện không nhìn ra Khương Duật có ý với người bạn kia của Lục Thừa Phong, chị ta bước lên nói: “Cậu thích người kia?”
“Ừ.” Khương Duật tự giễu cười cười: “Nhưng chị cũng nhìn thấy đấy, thái độ của y đối với tôi…”
“Sao tôi cứ cảm thấy người này rất quen mắt nhỉ?” Người đại diện cảm thấy rất kỳ lạ, cứ như đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Khương Duật nhíu mày, chẳng lẽ gã đã từng gặp người này, còn hiểu lầm gì đó?
Khương Duật nói với người đại diện: “Chị nhớ kỹ lại xem.”
Khương Duật không muốn từ bỏ y, rất muốn biết có phải họ từng gặp nhau hay không.
“Đã gặp ở đâu, gặp khi nào, chị nghĩ lại xem.”
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...