Ly Ly quay lại nhìn Mộ Bạch một cái, sắc mặt của anh bây giờ còn khó coi hơn lúc nãy, lần này Ly Ly cũng không nghĩ ra là anh đang suy nghĩ cái gì..…..Được rồi, ông chủ phn ph, khng th khng tun theo, Ly Ly từ từ bc đến đi diện vi Mộ Bạch, hai ngời chỉ cch nhau một ci bn, nh mt cong ln ly lòng ni: “A...Cảm ơn anh đã đa bộ đồ ny cho ti, rt vừa ngời”
Mộ Bạch nhíu mi, quét mt từ trn xung di một lần: “Sai của em nhỏ nh thế no, ti biết rt rõ.”
Nghe vậy, Ly Ly chợt đỏ mặt ln, giọng ni c chút mơ hồ, cà lăm nói: “Cái đó..…..tôi đi pha cho anh một ly cà phê.”
Trước khi Ly Ly quay bước rời đi thì Mộ Bạch lên tiếng: “Em chính xác đến để đi làm?”
“Anh muốn đuổi tôi?” – Khuôn mặt Ly Ly trắng bệch.
Mộ Bạch không nói gì mà liếc cô một cái: “Ý tôi là thân thể của em chưa tốt? Có cần nghỉ ngơi thêm hai ngày?”
“..….” Hốc mắt Ly Ly liền có chút ẩm ướt, không nghĩ tới Mộ Bạch sẽ quan tâm đến cô, từ trước đến nay cô chưa từng thấy anh đối với cô ôn nhu như vậy, quả thật có chút không quen.
Mộ Bạch nhìn bộ dáng Ly Ly như muốn khóc, tâm của anh liền bị bóp chặt, cau mày nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Có phải hay không có chỗ nào không thoải mái? Vậy ngay lập tức đi về nhà....”
“Không, không, không có” Ly Ly đâu chịu trở về nữa, cô sợ bộ dáng đa sầu đa cảm này sẽ làm cho Mộ Bạch chán ghét cô liền vội vàng xua tay.
“Tôi thật sự rất khỏe mạnh, thật sự có thể đánh chết một con bò.”
Mộ Bạch bất thình lình cười khẽ rồi đứng lên: “Tôi xem là em có thể chết ngay nếu như đấu với bò.”
Nụ cười nay, khiến cho Ly Ly trở nên ngây người.
Cái này gọi là nghiêng nước nghiêng thành sao? Vì để người đàn ông này cười với mình, cô đã phải chờ đợi suốt năm năm! Ly Ly vội vàng cúi đầu hít mũi một cái, thanh âm có chút mơ hồ mà nói: “Tôi trước tiên...đi pha ly cà phê cho anh.”
Lần này, Ly Ly không để Mộ Bạch nói thêm cái gì nữa, hốt hoảng mà chạy ra ngoài cửa.
Mộ Bạch rốt cục là nghĩ như thế nào?
Hiện tại Ly Ly quả thật không dám nói mình hiểu rõ Mộ Bạch, chẳng hạn như bây giờ, cô hoàn toàn không nghĩ ra, Mộ Bạch lại để cho cô làm việc trong phòng của tổng giám đốc, rốt cuộc là vì cái gì? Ở cùng phòng làm việc với người đàn ông mà cô yêu, làm sao cô có thể chuyên tâm làm việc được đây?
Khuôn mặt kia thực sự họa thủy, cúi đầu nhìn đống tài liệu, đàn ông kia quả thật có sức hấp dẫn rất lớn, mỗi lần nhìn Mộ Bạch, lòng cô như rớt xuống đáy cốc, lại không ngừng mà nhảy loạn.
Hơn nữa sau khi bọn họ gặp nhau, người đàn ông này dường như không nhớ rõ về chuyện đêm đó, hơn nữa giống như đổi tính, đối với cô hết sức ôn nhu……..Thần à, Mộ Bạch là một đàn ông lãnh khốc, thoáng chốc lại trở nên ôn nhu, thật làm cho cô có chút không tiêu hóa được. Cô thà bị anh gào, thét với cô, chửi mắng cô, không cho cô ở gần anh, dù sao cũng sống dễ chịu hơn..Hiện tại nhìn bộ dạng của anh…Khẩu phật tâm xà.
Ly Ly à Ly Ly, cô rốt cuộc đang làm cái gì, tại sao lại đổi ngược hết rồi?
Mộ Bạch đối tốt với cô, không phải cô nên cảm thấy dễ chịu sao?
Trong lòng Ly Ly tự mắng chính bản thân mình, rõ ràng cô yêu anh, tại sao bây giờ lại mất đi tự tin thế này, **** không phải chỉ mới bắt đầu thôi sao? Cô cần kiên trì nổ lực mới phải?
Quyết định xong, Ly ly hít vào một hơi, lần thứ 18 liếc mắt nhìn Mộ Bạch, lén lén lút lút đi đến trước bàn làm việc của anh.
Mộ Bạch rất là chăm chú coi tài liệu, nhưng mà Ly Ly còn có chút lí trí, cô phát hiện Mộ Bạch đã xem xấp văn kiện này đã hơn nửa giờ rồi nhưng vẫn chưa có lật sang trang.
Anh tựa hồ rất nghiêm túc, khóe môi nhếch lên cười một chút, không ngẩng đầu mà tiếp tục xem văn kiện, bên tai có một thanh âm va chạm nhau, chỉ nghe thấy Ly Ly kêu anh một tiếng, anh ngẩng đầu lên, sững sờ tại chỗ ngồi.
Cuối cùng, khóe miệng Mộ Bạch có chút co rút, thanh âm trầm thấp nói: “Ly Ly..……..”
Ly Ly mập mờ cười một tiếng, một phen rút văn kiện trong tay anh ra, ngồi lên bàn làm việc của anh, để lộ ra bắp đùi trắng noãn, một tay đùa giỡn tóc, một tay kia chống eo, hướng về phía Mộ Bạch bắn điện, nũng nịu hô: “Mộ Bạch”
Lần này, không chỉ khóe miệng mà ngay cả khóe mắt của anh cũng có chút co rút: “Ly Ly, em ở đây làm gì? Trong mắt em có cát?”
“..……” Ly Ly thầm nghĩ: Bản thân mình quả thật không thích hợp với bộ dáng hiện giờ, cứ cho là thẳng đến Bá Vương Ngạnh thượng cung đi!
Cô mộ phen nắm lấy cà vạt của Mộ Bạch kéo đến trước mặt mình, khoảng cách chỉ khoảng vài milimet, môi của cô lướt nhẹ qua cánh môi lạnh như băng của anh, thở ra hơi nóng: “Anh……..”
Ly Ly cũng thực không biết mình đang chuẩn bị làm cái gì?
Cô ấp úng cả buổi : “Anh” cũng không nói ra cái nguyên do nào.
“Anh cái gi?” Mộ Bạch buồn cười hỏi.
“Anh, cái đó....…có đói bụng không?”
Mộ Bạch nhíu mi, khóe miệng cười càng sâu: “Cái vấn đề này rất khó trả lời, em hỏi tôi có đói không..……”
Anh thừa dịp Ly Ly còn đang ngây người, đột nhiên đem cô ôm đến trên đùi “Vậy thì em có muốn hỏi tôi một địa phương không an phận…?”
Khi Ly Ly ngồi giữa hai chân của Mộ Bạch, cảm giác được có một vật cứng, cô bị dọa sợ đến mức không dám nói tiếng nào. Cô nghĩ muốn nhảy ra khỏi người anh.
Ai ngờ phản ứng của Mộ Bạch nhanh hơn, chặt chẽ ôm hông của cô, để cho cô không thể động đậy: “Em còn lộn xộn, tôi không bảo đảm kế tiếp tôi sẽ làm ra cái loại sự tình gì?”
Lần này, Ly Ly rất hiểu, Mộ Bạch sẽ một lần nữa trêu chọc cô, cô làm sao có thể khoanh tay chờ chết? Không chống lại Mộ Bạch, cô không phải là Ly Ly!
Ly Ly bỗng cười một tiếng, hai tay ôm chặt cổ của Mộ Bạch, cố tình giãy giụa vòng eo, thấy nét mặt của Mộ Bạch đột nhiên cứng đờ, lại càng vui vẻ cười, cô cúi đầu cắn vàng tai của anh một cái.
“Anh sẽ trêu ghẹo em ư?”
“Em..…” Mộ Bạch nhìn cô đắc ý, thế nhng trong cơ thanh c một ngọn lửa mun phun tro ra ngoi.
Tm tnh của Ly Ly thật sự rt tt, c chạy đến cch đo khng xa, đa lng v phía Mộ Bạch, ly tay vén ci vy ln, đlộ một ci quần lt mu đỏ, nghịch ngợm nhéo mng anh một ci, rồi cời ha ha, xoay ngời rời đi.
“Tổng gim đc C, anh đi bụng, buổi ti, ti sẽ tự mnh đem đến cho anh ..…….”
Ly Ly mập mờ nháy mắt mấy cái, sau đó cố nín cười mà nói:
“Chúng ta nên chăm chỉ làm việc hơn”.
Mộ Bạch bĩu môi: “Tạm thời bỏ qua cho em, không cho phép nhìn lén tôi, bằng không tôi liền ở trong này ăn sạch em.”
Tình yêu, tình yêu.
Rất nhiều người không thể biết được cái gì là tình yêu? Hoặc có lẽ mình phải dùng thứ gì đó để đổi lấy tình yêu, bất quá cũng được một lần yêu vui vẻ.
Ly Ly không xác định được Mộ Bạch có phải hay không đã yêu cô, hay chẳng qua chỉ là để tiêu khiển giải sầu mà thôi…
Nhưng anh không nói, cô cũng không hỏi.
Thật ra Ly Ly đúng là không có tự tin, mặc dù cô thề son sắt, vỗ vai vỗ ngực, dõng dạc mà khoác loác, nói Mộ Bạch sẽ yêu mình! Nhưng mà tình yêu này đau giống như một lời thề, thề thốt có thể khiến cho cô thành công sao?
Ly Ly rất tự tin.
Nhưng một khi đối mặt với Mộ Bạch, mọi sự tự tin của cô đều hóa tan thành mây khói, có đôi khi, cô cũng rất tự ti...cô không có một ưu điểm nào, dung mạo và tính cách cũng không có hoàn hảo, cô bây giờ thực sự nghĩ không ra lí do để Mộ Bạch có thể yêu mình.
Bất quá, cứ giống như bây giờ đã khiến cho Ly Ly rất cảm tạ, rất cao hứng, chí ít Kiều Vi mất tích gần một tháng, Mộ Bạch cũng không có nhắc đến cô ấy, mấy ngày nay Ly Ly vẫn tiếp tục ở lại trong biệt thự của Mộ Bạch, hai người từ sau đó cũng không phát sinh chuyện gì, cũng không phát sinh quan hệ gì cả.
Ở công ty, bọn họ chủ yếu là ông chủ với nhân viên. Khi tan việc, Ly Ly sẽ làm ít món ăn rồi cùng Mộ Bạch thưởng thức, thỉnh thoảng cô cùng anh ở chung phòng, nhưng cũng chỉ là lưng tựa lưng mà làm việc.
Mặc dù sống chung dưới một mái nhà, hai tư tiếng đồng hồ, ngoại trừ khi đi ngủ, họ đều chạm mặt nhau. Nhưng mà quan hệ vẫn trì trệ không tiến.
Chỉ là có đôi khi, Mộ Bạch trêu ghẹo cô, cô cũng sẽ chủ động khiêu khích anh, nhưng mỗi lần đến thời điểm quan trọng thì Mộ Bạch rất bình tĩnh mà dừng lại, khiến cho Ly Ly rất thấy vọng.
Có lẽ Mộ Bạch vẫn chưa quên được Kiều Vi.
Cô đã chờ đợi suốt năm năm, cho dù chờ đến mười năm, cả đời, cô cũng chờ được.
Buổi chiều tan việc, cô chào Mộ Bạch rồi rời khỏi phòng làm việc, đi xuống lầu, cô vội vã đi đến khúc nghẹo, còn chưa đi đến phố liền nhìn thấy Mộ Bạch đang bóp còi vài cái.
Ly Ly vội vàng cúi đầu đi tới, bởi vì quá cấp bách, cô vẫn không chú ý đến dòng xe chạy ngược chiều trên đường. Một tiếng bóp kèn vang lên, cô theo bản năng dừng bước lại.
“Ầm…”
Khi nghe thấy tiếng va chạm, Ly Ly thấy hoa mắt, bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm vào lòng, người nọ cúi đầu mắng to: “ Em qua đường mà không biết nhìn sao? Gấp làm gì! Nếu xảy ra tai nạn thì làm sao? “
Ly Ly vẫn chưa hoàn hồn, lại bị người nọ mắng xả lia lỉa, “Ha ha” cô cười một tiếng, cô ôm hông anh nói: “Mộ Bạch, anh là đang cho lắng cho em sao?”
Mộ Bạch lạnh nhạt, đẩy cô ra:“Ai quan tâm đến em? Tôi là....”
Ly Ly không đợi anh nói hết câu, thật nhanh chế trụ gáy của Mộ Bạch, hôn lên, dùng sức mà mút, cơ hồ muốn đem hết hơi thở của anh mang vào trong bụng cô thì mới chịu dừng lại.
“ Mộ Bạch, em yêu anh.”
“....…” Mộ Bạch không nghĩ tới Ly Ly sẽ bày tỏ với mình, cô bây giờ mặc một bộ váy tinh tế, cẩn thận quan sát, cư nhiên trước mặt nhiều người lại có thể đáng yêu như vậy.
Lúc này, ánh sáng mặt trời, tinh tế mà chiếu vào người Ly Ly……
Mộ Bạch bỗng cảm giác được trái tim của mình đang dần tăng tốc…
Anh sững sờ nhìn cô, nhìn Ly Ly, lúc này anh mới chú ý tới, thời điểm khi cô cười lên để lộ ra lúm đồng tiền, trông cô thật đáng yêu, thật khiến cho người khác nhìn vào là như muốn cắn cô một miếng…
“ Ha ha, đừng ngẩn người ra đó, về nhà, em sẽ làm cho anh món ăn sở trường của em, buổi chiều lúc làm việc đã nghĩ ra rồi, em sẽ làm món thịt kho tàu”
Trong giọng nói Ly ly vẫn không có một chút khác thường, nhưng trong lòng là một nỗi cô đơn, hiu quạnh. Cô biết rõ Mộ Bạch chính là lo lắng cho cô, nhưng theo bản năng liền lo lắng không yên? Có lẽ chỉ là sự quan tâm của ông chủ đối với nhân viên mà thôi.
Lời bày tỏ của cô vẫn như cũ không có câu trả lời.
Trước đây, cô đã bày tỏ với anh nhiều lần, thế nhưng anh lại giống như là không nghe thấy.
Ly Ly cười phớt lờ, kéo cánh tay của Mộ Bạch rồi chui vào trong xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...